Hứa Diệp lập tức gọi điện thoại cho Trịnh Vũ.
"Anh Vũ, em có việc muốn nói với anh."
Trịnh Vũ hỏi: "Chuyện gì?"
"Em chuẩn bị làm phim hoạt hình, anh hỏi Tổng Giám đốc Vương có biết nhà sản xuất phim hoạt hình nào không." Hứa Diệp nói.
"Cậu điên à? Làm phim hoạt hình?" Trịnh Vũ choáng váng.
Một ngôi sao đi hát, đi đóng phim, đi làm người đại diện nhãn hàng là chuyện bình thường.
Nhưng cậu lại đi làm phim hoạt hình?
Đó còn không phải là một nghề!
Hồi trước, Trịnh Vũ cảm thấy đầu óc Hứa Diệp có vấn đề cũng không sao, cũng chỉ là hành vi mà thôi.
Nhưng sự nghiệp của cậu mà chơi đùa kiểu này sẽ ảnh hưởng đến tương lai phát triển của mình đó.
"Đúng vậy, làm phim hoạt hình." Hứa Diệp cười nói.
Trịnh Vũ nhấn mạnh từng lời: "Cậu suy nghĩ lại đi, cậu nên biết hiện tại ngành sản xuất phim hoạt hình đang đình trệ, nhà đầu tư không muốn rót tiền vào đó, đến bây giờ không có bao nhiêu phim hoạt hình thu hồi được vốn, anh khuyên cậu đừng nên theo nghề này."
"Hơn nữa, nhà sản xuất thì dễ kiếm rồi, nhưng kịch bản mới là cái khó nhất, cậu không am hiểu ngành này, hay là thôi đi."
"Em viết xong kịch bản rồi." Hứa Diệp nói.
"Viết xong rồi?"
Trịnh Vũ sửng sốt.
Cậu lấy đâu ra thời gian viết kịch bản vậy?
Còn là kịch bản phim hoạt hình?
"Đúng vậy, tên là Na Tra Truyền Kỳ." Hứa Diệp nói.
Đối diện với điện thoại, Trịnh Vũ im lặng một lúc, sau đó nói: "Được rồi, để anh hỏi Tổng Giám đốc Vương."
"Với lại, hai người chúng ta chỉ cách một cánh cửa, có gì thì gặp mặt trực tiếp, không cần gọi điện thoại."
Hứa Diệp cúp điện thoại.
Trịnh Vũ vò đầu, đi ra khỏi phòng.
Anh ấy cũng ở phòng tổng thống.
Trịnh Vũ nhìn về phía Hứa Diệp: "Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải quay video Đẩu Thủ nữa."
Sau khi Hứa Diệp vào phòng ngủ, Trịnh Vũ dọn rác trên bàn, sau đó gọi điện cho Vương Húc.
"Tổng Giám đốc Vương, ông có quen nhà sản xuất phim hoạt hình nào không?" Trịnh Vũ hỏi.
"Cậu tìm làm gì? Muốn làm phim hoạt hình tuyên truyền sao?" Vương Húc tò mò hỏi.
"Không phải, Hứa Diệp muốn làm phim hoạt hình, tên là Na Tra Truyền Kỳ." Trịnh Vũ nói.
"Cậu ấy có bị gì không vậy? Không lo làm ngôi sao đi làm phim hoạt hình làm gì?"
Phản ứng của Vương Húc không khác gì Trịnh Vũ.
Trước mắt có thể nói tình trạng ngành sản xuất hoạt hình của Hoa Hạ đang vô cùng trì trệ.
Cho dù là phim hoạt hình dành cho mọi lứa tuổi, chất lượng cũng đều không tốt.
Còn phim hoạt hình dành cho người trưởng thành, nhìn chung đã không còn nữa rồi.
Phim hoạt hình cho trẻ con xem, ngay cả trẻ con cũng cảm thấy nó quá ngốc nghếch.
Có một vài bộ phim hoạt hình thật sự vô cùng rác rưởi.
Nhưng đài truyền hình và các nền tảng video lại có nhu cầu, các studio cũng làm như vậy, không lỗ vốn là được.
Toàn bộ ngành hoạt hình tựa như ao tù nước đọng.
Anh nói tôi làm phim hoạt hình để kiếm tiền, nói ra lại bị người ta cười nhạo.
Thị trường này quá nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể cất chứa hai bộ phim hoạt hình liên tiếp.
Mà hai bộ phim hoạt hình này lại phải trong cùng một loạt phim, mỗi tập dài hơn mười phút, kể về những câu chuyện cổ tích.
Tập trước tập sau cũng chẳng có liên quan gì, ấn mở bừa một tập là đã có thể xem được rồi.
Mấy công ty chế tác những bộ phim hoạt hình đã hợp tác ổn định với đài truyền hình, không sợ không bán được ra.
Riêng việc nên làm phim hoạt hình gì, về cơ bản chưa hề có bất kỳ tác phẩm điện ảnh hoạt hình lớn nào cả.
Không phải không có người làm cái ngành sản xuất phim dạng này, chỉ là họ đều thất bại.
Vương Húc không thể hiểu được.
Tuy nói bây giờ thu nhập của Hứa Diệp đã vô cùng lớn, cũng không cần phải nhảy vào vũng nước đục này.
Số tiền ném vào cái ngành hoạt hình này thậm chí còn không bắn nổi một giọt nước.
Vương Húc hỏi: "Là phim hoạt hình gì vậy?"
Hứa Diệp nói: "Là phim hoạt hình cho thiếu nhi."
"Ờ."
Vương Húc nghe xong, cảm thấy như thế còn được.
Làm phim hoạt hình cho thiếu nhi, cùng lắm thì bán cho đài truyền hình An Thành, không lỗ tiền là được.
"Trở về rồi nói sau." Vương Húc nói.
Loại chuyện này vẫn nên bàn bạc trực tiếp thì hơn.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm tinh mơ mà Hứa Diệp đã nghe được tiếng đập cửa.
Trịnh Vũ đi mở cửa.
Chờ tới khi Hứa Diệp mặc áo ngủ xong rồi đi tới phòng khách đã thấy được sáu đôi chân trắng dài.
Vitality Girls trang điểm vô cùng tinh xảo, ngồi ở trên sô pha chẳng khác gì vừa về tới nhà của mình.
Các cô gái nhìn về phía Hứa Diệp, tức khắc há to miệng.
Buổi tối Hứa Diệp đi ngủ, nửa người trên không mặc gì.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận