Chương trình này là show âm nhạc, hắn định tìm dàn giao hưởng tới làm gì?
Hắn viết nhiều bài thông tục quá, nên bây giờ định biểu diễn tiết mục thanh nhã hơn hả?
"Cậu định biểu diễn nhạc giao hưởng trên sân khấu sao?"
"Cứ cho là vậy đi." Hứa Diệp đáp.
Trong đầu Vu Vi nảy ra một ý nghĩ, không hổ là tên điên mà.
Cô ấy không tài nào tưởng tượng ra được, Hứa Diệp định dung hòa chất nhạc lưu hành, thông tục trong album với dàn giao hưởng như thế nào, có thể biểu diễn được một tiết mục xuất sắc ra sao.
Không phải album của hắn tên là Tục Nhạc sao?
Nhạc giao hưởng cao quý, thanh nhã như vậy, liên quan gì đến "tục" chứ?
Nhưng suy đi tính lại, trước nay Hứa Diệp chưa thất bại bao giờ.
Rất khó phỏng đoán suy nghĩ của hắn.
Vu Vi nói: "Để tôi liên hệ giúp cậu, vừa hay bên tôi mới làm quen được với một dàn giao hưởng cấp quốc gia, để tôi thử mời bọn họ tới đây xem sao, nhưng cuối cùng người ta có đồng ý diễn hay không thì phụ thuộc vào cậu đấy nhé."
Dàn giao hưởng cấp quốc gia như bọn họ lúc nào cũng ra yêu cầu rất cao.
Không phải tiết mục nào bọn họ cũng bằng lòng tham gia.
Phần lớn thời gian biểu diễn của bọn họ đều là ở rạp hát, hoặc là hội nghị âm nhạc cấp cao, tiết mục quy mô lớn.
"Được, vậy xin làm phiền đạo diễn Vu." Hứa Diệp nói.
Hai người mới ngắt điện thoại được một lát, Vu Vi đã gọi lại ngay:
"Tôi nói chuyện với bọn họ rồi, để tôi đưa cậu số điện thoại của bọn họ, cụ thể ra sao, cậu tự sắp xếp nhé."
Vu Vi gửi cho hắn một dãy số.
Hứa Diệp gọi thẳng cho bên ấy.
Đó là số điện thoại của trưởng đoàn của dàn nhạc giao hưởng Hy Thanh ở Hoa Hạ, Vương Lê Minh.
Dàn nhạc giao hưởng Hy Thanh ở Hoa Hạ, cái tên này có nguồn gốc từ bốn chữ "Đại Âm Hy Thanh".
Đại Âm Hy Thanh, xuất phát từ [Đạo Đức Kinh].
Ban nhạc này rất nổi tiếng ở Hoa Hạ, thân phận và địa vị của bọn họ cũng rất đáng nể.
Bọn họ đã tham gia rất nhiều hoạt động trình diễn mà minh tinh trong giới giải trí có muốn vào cũng chẳng thể vào.
Sau khi nghe được yêu cầu của Vu Vi, Vương Lê Minh cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, anh ấy không muốn đồng ý cho lắm.
Nhưng vợ của anh ấy và Vu Vi là bạn bè thân thiết, anh ấy cũng không nỡ từ chối thẳng.
Vì thế, anh ấy định nói chuyện riêng với Hứa Diệp, sau đó khéo léo từ chối lời đề nghị này.
Cũng không phải vì anh ấy có thành kiến gì với Hứa Diệp.
Âm nhạc, thứ này vốn đã mang tính chủ quan.
Nhưng xét thấy những ca khúc trước đây của Hứa Diệp không có bài nào thích hợp để trình diễn giao hưởng, nếu phen này hợp tác mà không thành công, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng xấu đến danh dự của cả dàn nhạc.
Vương Lê Minh cần phải đảm bảo cho danh dự của cả tập thể.
Hôm nay, anh ấy đang ngồi trong văn phòng của đoàn nhạc, ngoài cửa thi thoảng còn truyền đến tiếng nhạc cụ giao hưởng.
Nghe thấy chuông điện thoại, Vương Lê Minh bắt máy.
"Chào trưởng đoàn Vương, tôi là Hứa Diệp."
"Chào cậu, Vu Vi đã nói qua với tôi rồi." Vương Lê Minh cởi mở đáp.
"Vậy thì tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, tôi sẽ gửi bản nhạc cho anh, anh xem qua rồi bàn lại với tôi được chứ?"
Vương Lê Minh tỏ vẻ kinh ngạc:
"Là bản nhạc giao hưởng ư?"
Nghe được câu trả lời của Hứa Diệp, Vương Lê Minh khẽ lắc đầu.
Muốn soạn một bản nhạc giao hưởng, cần phải có kiến thức về quá nhiều loại nhạc cụ, sao ca sĩ của giới giải trí có thể soạn nhạc giao hưởng được?
"Chắc chắn sẽ có nhiều vấn đề lắm đây, nhưng không quan trọng, dù sao mình cũng không định nhận lời mà."
Vương Lê Minh nghĩ bụng, sau đó bảo Hứa Diệp gửi bản nhạc cho mình.
Hai người kết bạn với nhau, Hứa Diệp gửi một phần của bản nhạc cho Vương Lê Minh.
Vương Lê Minh mở bản nhạc ra, bình tĩnh quan sát.
Suốt quá trình này, tiềm thức của anh ấy tự động lắp ghép các âm thanh lại với nhau, tưởng tượng ra hiệu quả khi biểu diễn khúc nhạc này.
Đây mới chỉ là một phần nhỏ của bản nhạc, quan sát xong, trên khuôn mặt Vương Lê Minh đã chẳng còn ý coi thường.
"Khúc nhạc này được đấy." Vương Lê Minh kinh ngạc thốt lên.
Bây giờ anh ấy chỉ có một ý nghĩ.
Khúc nhạc này quá ngắn.
Sao lại chỉ có một đoạn như vậy chứ?
Nhưng cũng không có vấn đề gì, anh ấy vẫn chưa đồng ý hợp tác với Hứa Diệp, sao hắn có thể gửi bản nhạc hoàn chỉnh cho anh ấy xem cơ chứ.
Vương Lê Minh đứng bật dậy, đi tới đi lui trong văn phòng.
Đi được vài vòng, anh ấy in đoạn nhạc này ra, sau đó vội vã chạy tới phòng luyện nhạc của thành viên dàn nhạc.
Vừa vào, Vương Lê Minh đã cất lời: "Mọi người cầm lấy đoạn nhạc này, thử diễn tấu một lần xem sao."
"Vâng, trưởng đoàn."
Đoàn viên tuy tò mò, nhưng vẫn làm theo những gì Vương Lê Minh chỉ đạo.
Sau khi đoạn nhạc kết thúc, mọi người trong phòng luyện nhạc đều im bặt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận