"Anh là áng mây đẹp nhất trên bầu trời của em, khiến em muốn lưu giữ anh trong trái tim mình!"
Sau khi Hứa Diệp hòa âm xong, hát theo một tiếng: "Lưu giữ lại!"
Câu này vừa hát ra, khán giả lại vui vẻ trở lại.
"Vậy mà lại làm máy nhắc lại rồi!"
"Rốt cuộc chị Trần là ca sĩ khách mời hay Hứa Diệp là ca sĩ khách mời vậy chứ?"
"Lời bài hát của anh đâu, Viện trưởng? Chỉ có ba từ thôi sao?"
"Nhàn nhã hát theo khúc ca dân tộc đẹp nhất, để tình yêu quét sạch mọi bụi trần."
Hứa Diêp: "Tôi biết!"
Những người trong trường quay và kênh phát sóng đều có chung một phản ứng.
Cậu biết cái gì mà biết.
Hứa Diệp, rốt cuộc cậu có hát hay không?
Thật sự chỉ hát hòa âm thôi sao?
Nhưng mà giai điệu của bài hát này thực sự rất hấp dẫn.
Lúc này trong trường quay, khán giả đã vẫy đèn sáng của mình theo giai điệu của bài hát.
Cảm xúc của mọi người như đã hòa quyện hoàn toàn vào nhịp điệu của bài hát này.
Thật sôi động!
Lúc này Trần Vũ Hân đã hoàn toàn thư giãn, cơ thể cô ấy lắc lư theo nhịp điệu.
"Anh là áng mây đẹp nhất trên bầu trời của em, rót đầy rượu ngon để giữ anh ở lại!"
Hứa Diệp: "Lưu giữ lại!"
"Mãi mãi hát vang khúc ca đẹp nhất phong cách dân tộc, là dáng vẻ đẹp nhất của cả bầu trời."
Hứa Diệp: "Lưu giữ lại!"
Lần này, trên kênh phát sóng trực tiếp, mọi người đều đang gõ từ "lưu giữ lại".
Mọi người đều đã học thuộc rồi.
Tổng cộng Hứa Diệp chỉ có mấy lời mà thôi.
Thật sự rất dễ học thuộc.
Trong đoàn ban giám khảo chuyên môn, Trương Nghiêu cũng cau mày.
Anh ấy nhìn Hứa Diệp đang đứng trên sân khấu, rồi lại nhìn về phía sân khấu bị rèm che lại.
Anh ấy là một nhà soạn nhạc và dàn dựng chuyên nghiệp, cho nên vừa nghe đã biết rồi.
Phần đệm của bài hát này là một bản giao hưởng.
Một bản giao hưởng hàng thật giá thật.
"Cậu muốn làm cái gì vậy?" Trương Nghiêu nghĩ thầm trong lòng.
Thật khó để tượng tượng ra Hứa Diệp đã làm thế nào để kết hợp bài này với bản giao hưởng.
Cùng suy nghĩ với Trương Nghiêu, có vài vị trong ban giám khảo cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Không khí trên sân khấu vốn đã rất sôi động.
Nhưng mọi người đều có thể nhận ra rằng đây chưa phải là giới hạn.
Bài hát của Hứa Diệp có sức lan tỏa rất mạnh, phía sau còn dấu thứ gì đây?
Lúc này Trần Vũ Hân đã hát rất to, Hứa Diệp vẫn hát hòa âm như cũ.
Ngay cả khi giọng của Trần Vũ Hân cao vút, thì mọi người vẫn có thể nghe thấy giọng của Hứa Diệp
Trên khán đài, hai tay của Trình Thiên Lôi đã nắm chặt thành hình quả đấm.
Gã ta đã phải kiềm chế bản thân mới không bị bài hát này ảnh hưởng.
Gã không ngờ Hứa Diệp lại nghĩ ra một bài hát như vậy.
Chỉ là một bài hát phổ biến đơn giản như vậy cũng có thể đem lại hiệu quả lớn vậy sao?
Bài hát phổ thông như vậy, người bình thường hát lại thể hiện tốt được như vậy!
Trên sân khấu, Trần Vũ Hân hát lớn: "Em nghe thấy âm thanh tự nhiên rung động lòng người trong trái tim anh, bước lên sân khấu bầu trời mây xanh!"
Sau khi hát xong hai câu này, Tất cả âm thanh đệm đều biến mất.
Tiếng trống nối liền sau tiếng đệm, những cảm xúc dâng trào ban đầu dường như đã vơi đi.
Lúc này, máy quay hướng về phía sân khấu vốn dĩ đã bị rèm che lại.
Tấm màn đen từ từ kéo lên theo nhịp trống.
Trong trường quay, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về hướng này.
Khi cảnh bên trong được hé lộ, mọi người đều phải thốt lên một tiếng "wow".
Bức màn được kéo lên, một dàn nhạc giao hưởng xuất hiện trước mắt mọi người.
Camera từ từ tiến lại gần, tập trung vào vị trí một tay trống.
Những nhịp trống lúc này đều do tay trống này đánh.
Bão bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp lúc này bùng nổ.
"Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!"
"Đây là dàn nhạc giao hưởng Hy Thanh! Tôi không nhìn lầm chứ?"
"Dàn nhạc giao hưởng hàng đầu trong nước đến đệm đàn cho Hứa Diệp sao? Đáng nể thật!"
"Vừa rồi tôi đã thắc mắc tại sao phần nhạc đệm nghe hơi là lạ, hóa ra đó là một dàn nhạc giao hưởng!"
"Viện trưởng thật tuyệt vời!"
Các Bệnh nhân ở Bệnh viện tâm thần Hỏa Hoa lúc này như đứng bật dậy.
Dàn nhạc giao hưởng đệm đàn, còn có ai làm được như vậy nữa?
Tại hiện trường, Trương Nghiêu nhìn dàn nhạc giao hưởng với vẻ mặt kinh ngạc.
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng sau khi chứng kiến cảnh tượng này, anh ấy vẫn hơi sốc.
Cả một dàn nhạc giao hưởng chiếm trọn sân khấu.
Trưởng đoàn Vương Lê Minh đứng trên bục, vẫy tay chỉ huy toàn bộ dàn nhạc giao hưởng.
Người kinh ngạc nhất chính là Trình Thiên Lôi. Sau khi nhìn thấy dàn nhạc giao hưởng xuất hiện, tay của gã nắm chặt thành nắm đấm.
Trong đầu gã lúc này chỉ có một ý nghĩ, đó chính là hy vọng Hứa Diệp sẽ gặp sự cố.
Cả một dàn nhạc giao hưởng đang ở đây, nếu không gặp sự cố gì thì đây sẽ là cảnh tượng bất khả chiến bại.
Cùng với tiếng trống, âm thanh mạnh mẽ của đàn cello cũng được hòa quyện vào đó.
Những cảm xúc được nâng lên hạ xuống liên tiếp, cuộn trào không ngừng.
Khi nhịp trống kết thúc, âm thanh của kèn ô-boa vang lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận