Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 414: "Hỷ" (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-09 11:01:09
Âm thanh kèn xô-na được chêm vào, trong lúc nhất thời, trên người vô số khán giả đều nổi một lớp da gà.
U ám, quá u ám!
Hứa Diệp, mẹ nó cậu có bị bệnh hay không vậy?
Cậu nhìn lại một chút xem sân khấu của cậu bây giờ đã thành cái dạng gì rồi?
Hứa Diệp đã sử dụng kèn xô-na rất nhiều lần trên sân khấu, nhưng bầu không khí lần này có cảm giác hoành tráng nhất.
Trước kia, Hứa Diệp chơi kèn xô-na mang hơi hướng Rock n' Roll, rất có khả năng làm cho người ta cảm thấy vui thích.
Lần này, vui thích gì đó bay biến hết sạch sành sanh luôn rồi.
Trong phòng nghỉ, đám người Lâm Ca nghẹn họng nhìn trân trối.
Để cậu tiếp thêm địa khí chứ không có để cậu tiếp địa phủ luôn đâu!
Cậu có muốn nhìn xem cậu đang hát cái gì hay không hả?
Lại còn mang theo cả vũ công phụ họa tới nữa, cậu là đang sợ đêm nay chúng tôi không gặp ác mộng được đúng không?
Lúc này, từ trong tiếng kèn xô-na, một giọng nói bén nhọn vang lên.
"Nhất bái thiên địa!"
Hai người Dương Thư Thành cùng Chu Tuyết lần lượt đứng ở phía bên trái và phía bên phải của sân khấu.
Một người cúi đầu về phía bên phải, một người cúi đầu về phía bên trái của sân khấu.
Cả hai người họ đều nở nụ cười vô cùng hạnh phúc trên khuôn mặt.
Chúng ta đã thành hôn rồi.
Âm thanh kèn xô-na vẫn còn tiếp tục.
Cả người Dương Thư Thành và Chu Tuyết đứng thẳng, bước tới trung tâm sân khấu, hai người bọn họ quỳ song song trên mặt đất, đối diện với khán giả.
Chùm sáng hình chữ "Hỷ" đỏ như máu chiếu xuống người bọn họ.
"Nhị bái cao đường!"
Lại một thanh âm khác vang lên.
Dương Thư Thành và Chu Tuyết cùng nhau giương cao hai tay, sau đó là một bái nặng nề được hạ xuống.
Nhưng vào đúng lúc này, nụ cười trên gương mặt bọn họ lại dần dần biến thành tiếng khóc nỉ non.
Sao lại đang cười thành khóc mất rồi.
Giờ phút này, tất cả mọi người chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Bọn họ dường như đã hiểu bài hát này đang kể câu chuyện gì.
Trong tiếng kèn xô-na, tiếng thứ ba được cất lên.
"Phu thê giao bái!"
Cả người Dương Thư Thành cùng Chu Tuyết mặc đồ đỏ, bọn họ mặt đối mặt, chắp tay hành lễ.
Sau khi đối bái kết thúc, Dương Thư Thành trực tiếp ôm đầu Chu Tuyết rồi hôn lên môi cô ấy.
Tại giây phút này, mọi thanh âm đều biến mất, khung cảnh như đã đóng băng.
Sau khi Hứa Diệp để kèn xô-na trong tay xuống, nhạc mới lại vang lên lần nữa.
Nhạc lại được cất lên nhưng lại thiếu đi sự rộn rã vừa rồi.
Hứa Diệp ung dung hát.
"Ở sảnh lớn,
Chàng ta nói những lời xuất phát từ tận đáy lòng.
Chỉ đợi một miếng ngọc như ý,
Một bình rượu mà thôi."
Bài hát kết thúc, Hứa Diệp lại cầm kèn xô-na lên thổi.
Giữa khúc nhạc đệm, bốn chữ hãy còn ngân vang.
Sau khi Dương Thư Thành và Chu Tuyết lại cùng đối bái thêm hai lần sau, Dương Thư Thành quỳ trên mặt đất khóc lóc tiếp tục bái.
Chu Tuyết nhảy múa sau lưng anh, nhưng vĩnh viễn không thể chạm tới thân thể anh nữa.
Động tác của hai người lúc này giống hệt như lúc mới bắt đầu.
Một trước một sau.
Mới nãy thôi, mọi thứ dường như chỉ là một giấc mộng.
Chu Tuyết đã cố gắng hết sức, muốn để Dương Thư Thành thấy được, cảm nhận được cô ấy.
Nhưng Dương Thư Thành chỉ yên lặng quỳ trên mặt đất, hai mắt đỏ bừng.
Tiếng kèn xô-na còn đang vang vọng, trong đó có cả tiếng đàn nhị.
Một cái là kèn xô-na, một cái là đàn nhị.
Tất cả các nhạc cụ mà Hứa Diệp sử dụng ở hai sân khấu trước đều xuất hiện trong bài hát này.
Trong tiếng ca chỉ còn lại một câu hát.
"Mười tám tháng giêng, đây ngày hoàng đạo."
Mười tám tháng giêng sao có thể nói là ngày lành tháng tốt được?
Tiếng nhạc càng lúc càng nhỏ, sau khi một tiếng chiêng vang lên, mọi âm thanh đều biến mất.
Hứa Diệp mặc nguyên cây đen để cái kèn xô-na trong tay xuống.
Hắn nhìn Dương Thư Thành và Chu Tuyết đang ở trung tâm sân khấu.
Hai người bọn họ vẫn một trước một sau ngồi quỳ chân trên mặt đất như cũ.
Trên màn hình lớn, ánh đèn của chữ "Hỷ" đỏ như máu chiếu lên người họ.
Một số khán giả có hơi ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, chỉ cảm nhận một loại rung động không tên nhen nhói.
Lúc này, xung quanh có mấy khán giả kinh ngạc nói: "Âm hôn! Là âm hôn!"
Những khán giả này rất nhanh đã phản ứng lại.
Trong lúc nhất thời, dường như có một dòng điện chạy qua cơ thể, nhớ lại toàn bộ màn biểu diễn vừa rỗi, mạch suy nghĩ đều thông suốt hết thảy.
Nhưng trong đầu mọi người lại không hẹn mà cùng xuất hiện một ý nghĩ.
Chủ đề của kì này có tên là "Tình yêu không chia tay" đúng không?
Cho nên Hứa Diệp cứ vậy mà làm một mối âm hôn luôn?
Nghệ thuật có thể tiếp thêm địa khí, nhưng thực sự không cần thiết phải tiếp địa phủ luôn đâu!
Có bạn đọc đã đoán ra bài hát này từ lâu, rất phù hợp với Hứa Diệp.

Bình Luận

0 Thảo luận