Sao cậu ta dám!
Lan Đình Tự, một trong những tác phẩm đỉnh cao của thư pháp Hoa Hạ, tác giả là Vương Hy Chi tiếng tăm lừng lẫy, hay còn được mệnh danh là "Thiên hạ đệ nhất Hành thư".
Rất nhiều người chắc hẳn còn nhớ khi đi học có học một bài văn cổ điển tên là "Lan Đình Tự".
Tác phẩm gốc của Vương Hy Chi hôm nay không xuất hiện, nhưng bản sao cũng đã có giá trị phi phàm.
Hôm qua khi ghi hình chương trình, họ đã may mắn được nhìn thấy bản sao của Lan Đình Tự trong bộ sưu tập của Cố Cung.
Nhưng gã không ngờ rằng tựa bài hát của Hứa Diệp lại có tên là Lan Đình Tự.
Đề tài này có chút xảo quyệt đấy!
Trong lúc nhất thời, Trình Thiên Lỗi không biết nên nói gì.
Bởi vì nếu là gã sáng tác một bài hát, sử dụng các tác phẩm thư pháp làm chủ đạo thì gã sẽ không biết phải viết như thế nào.
Ngay cả bài hát theo phong cách cổ do Chu Mạnh Nho sáng tác cho gã thì cốt lõi cũng là chọn cách thức thường được sử dụng trong một số bài hát theo phong cách cổ.
Ví dụ như tình cảm đối với gia đình, đất nước hay các nhân vật lịch sử.
Lấy tác phẩm thư pháp làm đề tài là điều trước nay chưa từng xuất hiện.
Tuy nhiên, Tề Đông Tường và một nhóm quan chức cấp cao của Cố Cung sau khi nhìn thấy ba chữ Lan Đình Tự xuất hiện thì đều nở nụ cười.
"Lão Trương mở mắt đi, bài hát hôm nay của Hứa Diệp thú vị lắm." Tề Đông Tường vỗ nhẹ vào Lão Trương bên cạnh.
Lão Trương vừa mở mắt đã nhìn thấy ba chữ Lan Đình Tự trên màn hình lớn.
"Khúc đàn nhị này của Hứa Diệp kéo hay quá." Lão Trương cảm thán một câu.
Ông ấy yên lặng tựa lưng vào ghế, không nói gì nữa.
Cổ vận* dày đặc!
Cổ vận: phương pháp vận âm trong tiếng Hán vào thời Tiên Tần Lưỡng Hán.
Đoạn dạo đầu kéo dài hơn hai mươi giây đã hoàn toàn lôi cuốn khán giả vào trong tiết tấu của bài hát Lan Đình Tự.
Đây là một tác phẩm mang phong cách Hoa Hạ chính gốc.
Tác giả gốc tất nhiên là Châu Đổng rồi.
Sau khi có chủ đề về dấu tích lịch sử, trong đầu Hứa Diệp đã có vài lựa chọn.
Cuối cùng hắn chọn Lan Đình Tự, chỉ đơn giản vì cá nhân hắn thích bài hát này.
Nó cũng rất phù hợp với chủ đề lần này.
Vì thế hắn thậm chí còn đến thỉnh giáo cô đào nhỏ Lâm Thải Hà của Kinh kịch về cách hát.
Lan Đình Tự là bài hát đầu tiên của Châu Đổng
mà hắn hát ở thế giới này.
*Châu Đổng: một cách gọi khác chỉ Châu Kiệt Luân, ca, nhạc sĩ nổi tiếng ở Trung Quốc.
Cho Trình Thiên Lôi cảm nhận được sự chấn động.
Hứa Diệp dừng động tác tay lại, chậm rãi cất lời.
"Viết chữ Lan Đình, hành thư như nước chảy mây trôi."
"Dưới ánh trăng mở cửa, trái tim mỏng manh vỡ như bước chân nàng."
"Về không kịp, bia đá ngàn năm dễ khắc, lại khó khắc vẻ đẹp của nàng."
"Bút tích đoạn tuyệt, tấm chân tình này có thể trao cho ai."
Hình ảnh trong lời bài hát hiện lên trong đầu.
Tâm trí khán giả chợt xuất hiện một bức tranh.
Một người đang ở trong phòng luyện chữ, dưới ánh trăng bên ngoài, một cô gái xinh đẹp đẩy cửa bước vào.
Câu hát cuối cùng có nói bút tích đoạn tuyệt, rất phù hợp với thực tế hiện nay.
Bốn câu hát này thật sự quá mềm mại.
Nó nhẹ nhàng như thể không phải lời do Hứa Diệp viết ra.
Trong phòng chờ, Lâm Ca đã há to miệng với vẻ kinh ngạc.
"Hứa Diệp con mẹ nó còn là người hả?"
Sự mong đợi của Lâm Ca đã hoàn toàn tan vỡ.
Mã Lục bình tĩnh nói: "Chắc là một loại "người" khác."
Phải nói rằng bốn câu đầu của Hứa Diệp đã khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.
"Mục sáo thổi vang, rượu vàng dưa cải lại mấy đĩa."
"Ánh tà dương say tựa như nàng e lệ."
"Bản mẫu dễ viết mà hương mực không phai, dư vị lưu lại cùng nàng."
"Một dòng mực đỏ, cuối cùng giữ lại được ai?"
Vừa điên cuồng vừa dịu dàng.
Màn trình diễn lần này của Hứa Diệp hoàn toàn khác với phong cách trước đây của hắn.
Trình Thiên Lôi đã không thể nào bình tĩnh được nữa.
Từ nãy đến giờ, gã vẫn không thể tìm thấy khiếm khuyết của bài hát này.
Trên khán đài, Tề Đông Tường và các cụ ông khác của Cố Cung hài lòng nhìn lên sân khấu.
Trong bài hát này, Hứa Diệp sử dụng rất nhiều loại nhạc cụ của Hoa Hạ, đặc điểm phong cách Hoa Hạ rất rõ ràng.
Điều này khiến những người thường xuyên tiếp xúc với lịch sử như Tề Đông Tường cảm thấy rất thoải mái.
Nhất là lời bài hát, có thể khiến người ta liên tưởng đến nhiều hình ảnh.
Tiếng hát vẫn đang tiếp tục.
"Phong nguyệt vô can, ta đề tựa chờ nàng trở về."
"Bút mực đã ngưng, bờ biển bên kia ngàn sóng trập trùng."
"Chữ tình khó giải, đặt bút thế nào cũng đều không đúng."
"Mà ta chỉ thiếu nàng một đời thấu hiểu."
Lúc này, rất nhiều khán giả đã hình dung ra trong đầu một bóng lưng trong bộ trang phục cổ xưa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận