Trong đầu Lâm Chí Bằng hiện lên những gì nhân vật Cao Khải Cường đã trải qua trong đời.
Lúc đầu, anh ta chỉ muốn yên phận bán cá.
Nhưng cuối cùng lại từng bước bước chân vào bóng tối.
Đến cuối cùng, những người bên cạnh anh ta cũng rời bỏ anh ta.
Anh ta muốn giữ lại, nhưng dù thế nào cũng không thể bắt lấy.
Ng6 ngàng trước âm thanh bên tai mang theo dịu dàng tang thương, sẵn lòng để âm thanh âm ï chốn trần thế quên chúng ta đi.
Sau khi câu hát này vang lên, cảm xúc của toàn bộ bài hát dân dần lên cao, rõ ràng là sắp đến phân điệp khúc.
Điệp khúc đến rồi.
"Nghe thấy tổn thương sâu trong từng nhịp thở của người, nghe hơi ấm vòng tay người trải khắp núi đồi."
Khi những câu hát này vang lên trong tai, Lâm Chí Bằng cảm thấy da gà nổi khắp người.
Sao lại có thể hợp đến vậy?
Đây chẳng phải là Cao Khải Cường sao?
Cả đời anh ta, có thăng trầm, có vinh quang, bất kể lúc nào, nhân vật này cũng là một người vô cùng ấm áp.
Lý do nói anh ta ấm áp là vì anh tâ đối xử rất tốt với những người thân thiết.
Con người phức tạp, không thể dùng một từ nào để định nghĩa.
"Nghe thấy ánh sáng bên trong ánh mắt người, nghe lời yêu thương rôi bên tai nóng dân, nghe thấy bức tường trong lòng chúng ta hai bên khắc đây tên nhau, đến cùng trời cuối đất."
Lâm Chí Bằng đã rung động.
Trong đầu anh ta hiện lên từng khung cảnh đã diễn ra trước đây.
Sau đó, Lâm Chí Băng liên tục suy nghi trong dau xem tiep theo nên diễn như thế nào.
Cái chết của Cao Khải Thịnh là một bước ngoặt lớn đối với Cao Khải Cường.
Có một vấn đề ở đây chính là Cao Khải Cường tuyệt đối không được diễn quá đà.
Mặc dù Cao Khải Thịnh báo cảnh sát, nhưng dưới góc nhìn của cảnh sát, Cao Khải Cường là vì đại nghĩa diệt thân.
Cao Khải Cường là kẻ tàn nhẫn, anh ta không thể để cảnh sát phát hiện ra nguyên nhân chân chính được.
Con người phức tạp.
Cao Khải Cường yêu quý em trai, nhưng anh ta cũng biết, lúc này cái chết của em trai là điều tốt nhất cho anh ta.
Vì vậy, nếu chỉ diễn một màn khóc lóc thảm thiết, ngược lại sẽ càng làm giảm giá trị của bộ phim.
Khi nghe xong cả bài hát, khóe mắt của Lâm Chí Bằng đã hơi ươn ướt.
Anh ta quay đầu nhìn Hứa Diệp, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
"Đạo diễn Hứa, tôi nghĩ nếu cậu đóng vai Cao Khải Cường thì sẽ diễn hay hơn tôi." Lâm Chí Bằng nghiêm túc nói.
Hứa Diệp gật đầu đồng ý: "Anh nói đúng, nhưng tôi quá trẻ, không diễn được." Nước mắt Lâm Chí Bằng lập tức nghẹn lại.
Mẹ kiếp cậu không thể nói lời hay hơn à?
Ai trẻ hơn cậu được!
Tôi già rồi được chưal
Lâm Chí Bằng đã hối hận, đáng ra anh ta không nên nói thêm điều gì.
Bạn khen người khác thì người ta khiêm tốn, bạn khen Hứa Diệp, cậu ta tiếp thật.
Sau đó, Lâm Chí Bằng nói tiếp: "Thôi được rồi, tôi nói cho cậu biết suy nghĩ của tôi vê cảnh này, tôi nghĩ rằng phản ứng của Cao Khải Cường có ba tâng bậc."
"Tầng đầu tiên là sau khi nhìn em trai chết, đại não trống rỗng, người choáng váng, đây là phản ứng sinh lý của một người khi nhìn thấy người thân yêu nhất qua đời."
"Tầng thứ hai có thể thông qua một số chi tiết nhỏ thể hiện sự sụp đổ nội tâm, chẳng hạn như ngã khuyu xuống, đây là sự giải phóng cảm xúc."
"Tầng thứ ba là sự phức tạp trong nội tâm của Cao Khải Cường, anh ta sẽ giả vờ bình tĩnh, không nhìn xác em trai, giữ bình tĩnh để giao tiếp với cảnh sát, lúc này, điều anh ta nghĩ đến là làm thế nào để tối đa hóa lợi ích từ cái chết của em trai, tuy nhiên anh ta vẫn không thể nhịn được quay lại nhìn em trai, nhưng không muốn bị người khác chú ý."
Nghe lời giải thích của Lâm Chí Bằng, Hứa Diệp kinh ngạc.
"Anh Bằng, anh nắm chắc chính xác, tôi nghĩ đã ổn rồi."
Lâm Chí Bằng cười nói: "Đây cũng là điều tôi nghĩ ra sau khi nghe xong bài hát.'
Lúc này, các nhân viên bên ngoài cũng đã chuẩn bị xong bối cảnh.
"Đạo diễn Hứa, thây Lâm, có thể bắt đầu rồi." Một nhân viên công tác hô.
Hai người Hứa Diệp quay lại trường quay.
Trong đoạn phim tiếp theo, Hứa Diệp dùng súng bắt cóc Lâm Chí Bằng rồi bắt đầu giằng co với cảnh sát.
'A Thịnh, buông khẩu súng xuống, giờ em buông súng xuống vẫn còn cơ hội, anh sẽ mời luật sư giúp em..
Giọng nói của Lâm Chí Bằng mang theo sự căng thẳng.
Lúc này, toàn bộ nhân viên công tác trong đoàn phim đều nín thở quan sát.
Có thể nói, đây là đoạn phim khó diễn nhất trong số các phân đoạn của Cao Khải Thịnh.
Lúc này, Hứa Diệp mở miệng.
Đâu tiên hắn khuyên Cao Khải Cường, để Cao Khải Cường nói chuyện, để cảnh sát tin rằng Cao Khải Cường là người báo cảnh sát.
Nói đi nói lại, hốc mắt Hứa Diệp đã đỏ hoe, nước mắt rưng rưng trong khóe mắt.
Cao Khải Cường hét lớn: "Cao Khải Thịnh, em không nên buôn lậu ma túy, em đầu hàng đi, em không chạy thoát được đâu!"
Khi nghe Lâm Chí Bằng hét lên câu nói đó, Hứa Diệp cúi đầu, che giấu biểu cảm sau khẩu súng.
Hắn khóc.
Nhưng không thể bị cảnh sát nhìn thấy.
Trên khuôn mặt Lâm Chí Bằng cũng chảy xuống một hàng nước mắt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận