Nếu xảy ra bất cứ vấn đề nào trong đó, hắn sẽ không có cơ hội này.
"Quả nhiên đối xử tốt với thần may mắn chắc chắn sẽ gặp may!"
Bây giờ Hứa Diệp chỉ muốn nói một câu.
Đây chính là định mệnh!
Đợt này, Từ Nam Gia là MVP!
Không lâu sau, điện thoại trong tay hắn lại vang lên một lần nữa.
Từ Nam Gia đến rồi.
Hứa Diệp và Trịnh Vũ cũng nhanh chóng nhìn thấy xe.
Cửa xe mở ra, sáu cô gái xinh đẹp trong xe liền vẫy tay với Hứa Diệp: "Chào Viện Trưởng!"
Xe bảo mẫu của nhóm Vitality Girls là xe chín chỗ, bình thường sáu người các cô cộng với hai trợ lý, cộng với tài xế nữa là vừa đủ.
Hứa Diệp dứt khoát chui vào trong xe, ngồi cùng các cô.
Trịnh Vũ ngồi ở ghế phó lái.
Trên đường sẽ xảy ra chuyện sao?
Hoàn toàn không có.
Có vị thần may mắn Từ Nam Gia ngồi ở đây, chắc chắn không xảy ra vấn đề gì.
Suốt quãng đường đi đúng là rất thông thoáng.
Ngay cả tài xế cũng cảm thán: "Sao không gặp cái đèn đỏ nào hết vậy?"
Chuyện này ở một thành phố lớn như thủ đô là chuyện cực kỳ hiếm.
Sau khi đợi nhân viên của CCTV đưa thẻ công tác, Hứa Diệp cùng nhóm Từ Nam Gia đi vào trường quay.
Khu vực này không cho phép người ngoài vào.
Trịnh Vũ mang đồ đến khách sạn nhận phòng.
Lúc này, Chu Quốc Hải đang ngồi trong văn phòng, dùng máy tính xem hai phiên bản Chiến Binh Cô Độc mà Hứa Diệp từng trình diễn trước đây.
Sau khi xem xong Đừng Nhặt Chiến Binh Cô Độc Ven Đường, Chu Quốc Hải thấy tức vì tiếc.
"Lời bài hát hay như vậy, sao cậu ta hát thành kiểu gì vậy trời, đúng là làm càn! Xem lại lần nữa!"
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Từ Nam Gia dẫn Hứa Diệp vào.
Đây là lần đầu tiên Hứa Diệp gặp đạo diễn Chu, người có tiếng tăm lừng lẫy trong giới.
Vị đạo diễn này lúc nào cũng ăn mặc đơn giản, để kiểu tóc ngắn già dặn, trông còn rất minh mẫn.
Khi nhìn thấy Hứa Diệp, Chu Quốc Hải rất kinh ngạc, ông ấy đứng dậy đi về phía Hứa Diệp, hỏi: "Cậu đến rồi sao?"
Hứa Diệp nói: "Tôi đến rồi."
"Cậu cứ như vậy mà đến sao?"
"Chẳng lẽ tôi không nên đến đây sao?"
Chu Quốc Hải bước nhanh đến chỗ Hứa Diệp đánh giá hắn.
"Trên đường không xảy ra việc gì chứ?"
"Rất thuận lợi." Hứa Diệp nói.
Bây giờ Chu Quốc Hải mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn trạng thái của Hứa Diệp, tất cả đều bình thường.
Người này mạng lớn thật!
Vậy mà không bị gì hết!
Lúc này Chu Quốc Hải mới có thời gian quan sát Hứa Diệp kỹ hơn.
Cái khác chưa nói, chỉ riêng khuôn mặt và vóc dáng này đã thuộc dạng khá hiếm trong giới giải trí rồi.
Chu Quốc Hải nhận xét Hứa Diệp theo góc độ của một đạo diễn.
Ông ấy cảm thấy ngoại hình của Hứa Diệp đủ sức để đảm nhận vai nam chính của rất nhiều kịch bản phim trên thị trường.
Chỉ là không biết khả năng diễn xuất thế nào thôi.
"Tiểu Từ, cháu đi ra ngoài đi, chú muốn nói chuyện một chút với Hứa Diệp." Chu Quốc Hải nói.
Lần này ông ấy muốn chọn một newbie là Hứa Diệp, đây là ngoại lệ.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài khó tránh lời ra tiếng vào.
Chẳng hạn như là Chu Quốc Hải lạm dụng chức vụ, dùng người không công minh.
Ông ấy không phải là người như vậy, nhưng lời bịa đặt cứ xuất hiện liên tục sẽ dễ khiến người khác tưởng thật.
Ông ấy sẽ chịu một áp lực rất lớn.
Trừ phi Hứa Diệp thể hiện một cách xuất sắc, không có chỗ chê.
Bằng không một khi chương trình xảy ra sơ suất, cả hai người họ đều sẽ bị CCTV liệt vào danh sách đen.
Vì vậy, ông ấy cần trao đổi với Hứa Diệp thật kỹ.
Từ Nam Gia mỉm cười chào tạm biệt, rồi đóng cửa rời đi.
"Ngồi xuống trước đi."
Chu Quốc Hải mời Hứa Diệp ngồi ghế sô pha.
"Được." Hứa Diệp mỉm cười nói.
"Mình đọc trên mạng thấy tất cả mọi người đều nói đầu óc Hứa Diệp có vấn đề, nhưng trông cậu ấy rất bình thường mà? Có thấy khác người bình thường chỗ nào đâu? Quả nhiên không thể tin lời đồn trên mạng được."
Chu Quốc Hải thầm cảm thán, sau đó ông ấy hỏi: "Cậu uống cái gì?"
"Uống nước là được."
Hứa Diệp vẫn giữ dáng vẻ khiêm tốn.
Chu Quốc Hải gật đầu, đi đến tủ đựng nước bên cạnh.
Trong tủ có hai loại nước, chai lớn và chai nhỏ.
Chu Quốc Hải là người mắc chứng khó đưa ra lựa chọn, vì thế ông ấy lại hỏi: "Cậu muốn uống chai lớn hay chai nhỏ?"
"Chai nhỏ là được."
Chu Quốc Hải đang chuẩn bị lấy chai nhỏ thì chợt nghe Hứa Diệp nói tiếp.
"Chai nhỏ pha ít nước thôi."
Tay Chu Quốc Hải dừng giữa không trung.
Mẹ nó mình vừa nghe thấy gì vậy?
Cậu đang uống nước đó!
Không phải uống nước trái cây!
Nói gì điên khùng vậy!
Đến lúc này, Chu Quốc Hải mới hiểu ra.
"Tên này đúng là đầu óc có vấn đề thật!"
Ông ấy vội vàng cầm chai nước nhỏ đưa cho Hứa Diệp.
Sau khi ngồi xuống, vẻ mặt Chu Quốc Hải cũng trở nên nghiêm túc.
"Tôi muốn hỏi cậu hai chuyện, chuyện thứ nhất, gala lễ Quốc Khánh hát bài Chiến Binh Cô Độc được không?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận