Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 337: Thì ra cậu biết chơi đàn nhị (1)

Ngày cập nhật : 2025-09-09 11:01:08
Sau đó Từ Nam Gia nhanh chóng trang điểm, sửa soạn tóc lại một chút rồi mới ngồi chờ trên ghế sô pha.
Không bao lâu, cửa phòng mở ra.
Trợ Lý dẫn Hứa Diệp đến.
Trong tay Hứa Diệp cầm một cái túi lớn.
Nhìn đồ bên trong, hình như là một bó hoa tươi.
"Hai người nói chuyện trước đi, Hứa Diệp cậu uống gì?" Trợ lý hỏi.
"Tôi một ly nước lọc 40 độ." Hứa Diệp nói.
Trên đầu trợ lý đầy dấu hỏi chấm, nói: "Là cái gì?"
"Nước ấm."
Trợ lý không nói lên lời.
Chẳng lẽ cậu không nói được câu nói bằng tiếng người? Sau khi trợ lý đi pha nước ấm, Hứa Diệp đi đến trước mặt Từ Nam Gia.
Hắn lấy đồ trong túi ra.
Đúng là hình dạng của một bó hoa, nhưng bề mặt che phủ một lớp giấy bọc trong suốt.
Hiện giờ Từ Nam Gia ngồi trên sô pha có chút hồi hộp.
Nhìn dáng vẻ này có vẻ như Hứa Diệp sắp tặng hoa cho cô ấy.
Ngày mai là sinh nhật của cô ấy.
Hứa Diệp tặng quà trước cho cô ấy.
Lúc này, Hứa Diệp đưa đồ trong tay cho Từ Nam Gia.
"Tặng cô."
Từ Nam Gia chậm rãi nhận lấy bó hoa, cơn tức giận ban đầu đã tan biến từ lâu.
"Mở ra xem đi." Hứa Diệp nói.
Từ Nam Gia háo hức đưa tay ra, mở lớp giấy bọc bên trên.
Cô ấy đã chuẩn bị tinh thần rằng bên trong là một bó hoa tươi.
Sau đó nói với Hứa Diệp rằng, tôi đã tha thứ cho cậu.
Lớp giấy plastic dần dần được tháo ra, lộ ra một màu trắng.
Từ Nam Gia cảm thấy có gì đó không đúng, một tay kéo giấy plastic ra.
Đồ bên trong cũng lộ ra.
Biểu cảm của Từ Nam Gia thay đổi 180 độ.
Bỗng chốc, tiếng gào thét của Từ Nam Gia vang vọng khắp phòng khách.
"Hứa Diệp! Sao bên trong lại là hoa cải vậy!!!"
Bó hoa trong tay Từ Nam Gia không phải hoa tươi mà là hoa cải.
Nhìn bông cải này có vẻ còn rất tươi.
Hứa Diệp nghiêm túc nói: "Hoa cải không phải là hoa sao?"
Từ Nam Gia ngơ ngác.
Hoa cải có phải là hoa không?
Bạn nói nó không phải hoa, nhưng nó được gọi là hoa cải.
Bạn nói là hoa, cũng không hợp lý lắm.
"Nhưng ai lại tặng con gái hoa cải bao giờ."
Từ Nam Gia không tìm được lý do để phản bác, chỉ có thể khẽ nói thầm.
"Giờ thì cô thấy rồi đấy." Hứa Diệp nói.
Hắn phải chạy hai nơi mới chuẩn bị được bó hoa này đấy.
Đi siêu thị mua hoa cải trước, sau đó đến cửa hàng bán hoa để đóng gói.
Không thể không nói, nếu không xem thứ bên trong là gì thì hoa cải này được đóng gói rất tinh xảo.
Lúc này, trợ lý bưng cốc nước tới, nhìn thấy hoa cải trên bàn, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Sau đó cô ấy nhìn về phía Hứa Diệp, vẻ mặt lại trở lại bình thường.
Đây đúng là chuyện Hứa Diệp có thể làm được.
Đúng thật là anh ấy!
Thật sự đã tặng hoa cải cho Từ Nam Gia.
Trợ lý đặt cốc nước lên bàn trà rồi rời đi để lại không gian riêng cho Hứa Diệp và Từ Nam Gia.
Hai người trai xinh gái đẹp ở cùng một chỗ, chắc chắn cô ấy sẽ không làm bóng đèn.
Chờ trợ lý đi rồi, Từ Nam Gia hỏi: "Trên mạng nói cậu bị Viện trưởng Tề khiển trách, là thật hay giả vậy?"
"Đương nhiên là giả rồi." Hứa Diệp đáp.
Từ Nam Gia thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cô ấy nở nụ cười, cùng với hai cái má lúm đồng tiền.
"Vậy tôi yên tâm rồi, tôi đã nói viết sẽ không sao đâu mà."
Lúc này trong phòng chỉ có hai người, Từ Nam Gia hơi căng thẳng.
Khác với những lần gặp Hứa Diệp trước đây, lúc thì có người ngoài ở bên cạnh, lúc thì ở nơi công cộng.
Lần gặp mặt này hoàn toàn khác.
Từ Nam Gia có thể cảm nhận được, ánh mắt Hứa Diệp đang nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Cô ấy đã cố tình né tránh, nhưng Hứa Diệp vẫn như thế, không có chút ngại ngùng nào.
Từ Nam Gia cảm nhận được khuôn mặt của cô ấy có chút nóng lên.
"Cậu làm gì... Mà cứ nhìn chằm chằm vào tôi vậy?"
Cô ấy nhẹ nhàng nói.
Giọng Hứa Diệp vang lên.
"Bây giờ chúng ta có thể nói về một số chủ đề nhạy cảm được không?"
Nghe tới vấn đề này, trong lòng Từ Nam Gia hơi hồi hộp.
Cô ấy khẽ đáp: "Có... Có thể."
Có những lời nói ra, đối với một số cô gái có thể là xúc phạm, nhưng đối với một số cô gái khác lại là sự mập mờ.
Bây giờ Từ Nam Gia cũng đã thân thiết với Hứa Diệp rồi.
Thậm chí trong lòng cô ấy còn hơi mong đợi.
Lúc này, Hứa Diệp mở miệng.
"Cô nghĩ sao về tình hình hiện tại ở vùng Trung Đông?"
Từ Nam Gia lại sững sờ.
Khuôn mặt vốn có chút căng thẳng dần dần biến thành nghiến răng nghiến lợi.
Cô ấy lấy chiếc gối ôm trên sô pha ném về phía Hứa Diệp.
"Cái này mà gọi là nhạy cảm! Cái này mà gọi là nhạy cảm à!"

Bình Luận

0 Thảo luận