Lúc này, trước một cái nồi dầu lớn là hình ảnh Hạ Cường đang bận rộn.
Quán ăn sáng của bọn họ bán đậu nành, bánh quẩy, chè đậu, đậu hủ và các món tương tự.
Việc làm bánh quẩy do Hạ Cường một mình đảm nhận, còn Hà Hiểu Vân chịu trách nhiệm cho các món ăn khác.
Tổ chương trình đã trước đó tiếp xúc và nói chuyện với cả Hạ Cường và Hà Hiểu Vân. Bọn họ không cần quan tâm đến nhóm Hứa Diệp đang làm gì mà chỉ cần làm công việc của mình là được.
Thẩm Thiến liếc nhìn xung quanh thấy mọi người đang đi lại, ngạc nhiên nói: "Nơi này ngập tràn trong khói lửa, tôi rất thích cảm giác này."
"Nếu chị là sư phụ Hạ, chị sẽ không thích đâu. Sư phụ Hạ, anh có thích không khí này không?" Hứa Diệp hỏi.
Hạ Cường đang chiên bánh nghe thấy thế, không vui đáp: "Ai lại thích cái không khí quái quỷ này chứ!"
Nụ cười trên mặt Thẩm Thiến biến mất ngay lập tức.
Hứa Diệp, cậu có biết không, hành động như vậy rất dễ bị ăn đấm đấy.
Thẩm Thiến im lặng không nói gì thêm.
Hứa Diệp nhìn chăm chú vào cách làm của Hạ Cường một lúc, rồi nói lẩm bẩm: "Sư phụ Hạ, cách làm bánh quẩy như vậy tốn dầu quá, tôi có một cách tiết kiệm dầu hơn. Nếu anh đưa tôi một que bánh quẩy, tôi sẽ chỉ cho anh cách đó."
Sau khi nghe những lời của Hứa Diệp, Hạ Cường đã ngạc nhiên một chút. Ông ấy không tin rằng ngôi sao nổi tiếng đang đứng trước mặt mình lại hiểu về nấu ăn.
Nhưng nhìn vào biểu cảm của Hứa Diệp thì hắn không phải là đang đùa.
Nhỡ đâu người ta có một phương pháp bí truyền đặc biệt gì đó?
Điều này cũng không phải là không thể.
Hạ Cường chỉ vào khay chứa bánh quẩy bên cạnh và nói: "Bánh quẩy cậu tự lấy đi, cứ thoải mái. Cậu có cách gì?"
Hứa Diệp lấy một cái túi nhựa để che tay, lấy một que bánh quẩy từ khay ra.
Hắn cắn một miếng bánh quẩy, rất giòn và thơm.
Trong khi ăn, Hứa Diệp nói: "Nếu anh muốn tiết kiệm dầu thì anh nên chưng bánh bao."
Sau khi Hứa Diệp nói xong, động tác của Hạ Cường dừng lại.
Chỗ que bột chiên giòn đều được làm bằng những chiếc đũa cực dài, bây giờ Hạ Cường thật sự chỉ muốn nhấc những que bột chiên đang sôi sùng sục trong chảo dầu này bôi lên mặt Hứa Diệp.
Mẹ nó, cậu đang nói tiếng người hử?
Chưng bánh bao thì đỡ tốn dầu kiểu quái gì?
Hạ Cường nhanh chóng suy nghĩ, định tìm ra sơ hở trong phương pháp của Hứa Diệp.
Làm sao ông ấy có thể nuốt trôi cục tức này.
Đàn ông Sơn Thành dũng mãnh lắm đấy nhé!
Nhưng suy tính một hồi, ông ấy thực sự không tìm ra sơ hở nào trong câu trả lời của Hứa Diệp.
Chiên bột tốn rất nhiều nhiên liệu, đây cũng là một cách tiết kiệm.
Đi chưng bánh bao vậy.
Chưng bánh bao quả thật đỡ tốn dầu hơn làm bánh bột chiên.
"Không đúng, không đúng, hình như sai sai ở đâu đó."
Hạ Cường cảm thấy đầu óc mình sắp chết máy rồi.
Nhiếp ảnh gia đang quay chụp Hứa Diệp cười khúc khích, suýt thì làm rơi máy quay phim trong tay.
Tốt lắm, đi theo quay Hứa Diệp mới thú vị chứ.
Người này đúng là vua lì đòn.
Lời khuyên của bạn có thể so sánh với lời khuyên của các chuyên gia trên Internet dành cho giới trẻ.
Đương nhiên Mã Lục và Thẩm Thiến cũng nghe thấy lời Hứa Diệp nói.
Khuôn mặt lạnh nhạt của Thẩm Thiến lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Cậu có chắc đây là lời khuyên không?
Thẩm Thiến hỏi: "Bình thường Hứa Diệp cũng thế à?"
Mã Lục cười nói: "Có sao đâu, chuyện này không bình thường chỗ nào à?"
May mắn thay, xung quanh vẫn còn một người bình thường như Mã Lục, Thẩm Thiến thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Mã Lục đi về phía Hạ Cường.
Anh ấy khuyên nhủ: "Sư phụ Hạ, anh đừng nóng giận, con người Hứa Diệp hay thế lắm, đúng là lời khuyên của cậu ấy không đáng tin cậy, anh nghe tôi nói thử xem."
Mã Lục nghiêm trang nói, trông rất nghiêm túc.
Dáng vẻ không giống phường lừa gạt.
Hơn nữa, ngoại hình của Mã Lục thoạt nhìn là kiểu người có vẻ rất ngoan ngoãn.
Sư phụ Hạ tin.
Hạ Cường áp chế ý định muốn đặt que bột lên mặt Hứa Diệp, hỏi: "Cậu có cách gì?"
Lúc này Thẩm Thiến cũng bu lại.
Cô ấy cho rằng Mã Lục đáng tin hơn Hứa Diệp nhiều.
Hứa Diệp dở hơi bỏ xừ.
Mã Lục thừa dịp Hạ Cường không chú ý, cầm lấy một que bột chiên, sau khi cắn một miếng, anh ấy mới nói: "Muốn đỡ tốn dầu rất đơn giản, không làm bánh bột chiên là được."
Dứt lời, Mã Lục lập tức lui về phía sau.
Hứa Diệp còn lui về phía sau nhanh hơn anh ấy một bước.
Trên trán Hạ Cường nổi đầy gân xanh.
Người đàn ông trung niên này ngoại trừ ở nhà ấm ức với vợ, ra ngoài chưa bao giờ phải chịu ấm ức.
"Hạ Cường!"
Hà Hiểu Vân gầm lên giận dữ.
Trong nháy mắt, sự tức tối trên mặt Hạ Cường lập tức biến mất tăm, thay vào đó là một nụ cười.
Hà Hiểu Vân trách cứ: "Đừng đứng ngây ra đó nữa, mau gói bánh bột chiên cho khách đi!"
Hạ Cường đáp một tiếng, động tác trên tay rất nhanh chóng, cầm túi nilon gói bánh cho khách.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận