Mã Lục vỗ vai Hứa Diệp nói: "Hồi cậu còn trẻ có kỉ niệm đẹp gì không? Kể cho chúng tôi nghe đi."
Hứa Diệp nghiêm túc nói: "Tuổi thanh xuân của tôi còn chưa qua đâu, tôi với mọi người không giống nhau."
Tay Mã Lục bỗng nhiên siết lại.
Nghĩ lại lời Hứa Diệp nói cũng có lý, vì dù sao năm nay Hứa Diệp cũng mới hai mươi tuổi.
Nếu hắn không nghỉ học thì hiện tại có lẽ hắn vẫn đang học năm cuối cấp.
Sau khi Lưu Trí Viễn uống rượu, anh ta trở nên cởi mở hơn rất nhiều, anh ta hỏi thẳng: "Hứa Diệp, tôi thấy cậu mỗi ngày đều giống như đang bước đi trên bờ vực của cái chết vậy. Cậu có trải nghiệm suýt chết nào không? Kể cho chúng tôi nghe đi."
Mọi người đều quay qua nhìn hắn.
Không phải tự dưng mà mọi người nghĩ vậy, vì thực sự Hứa Diệp rất thèm đòn.
Nếu một lúc nào đó có tin tức hắn bị đánh thì cũng chẳng ai ngạc nhiên cả.
Quan trọng là hiện tại có lẽ rất ít người có thể đánh được hắn.
"Nếu anh muốn hỏi về loại trải nghiệm này thì tôi thực sự có đấy."
Hứa Diệp nhìn có vẻ rất nghiêm túc.
Hắn lộ ra vẻ hồi tưởng, chậm rãi nói: "Lúc đó suýt chút nữa mẹ tôi không thích bố tôi."
Hắn vừa nói xong, cả phòng khách ngay lập tức trở nên im lặng.
Vẻ mặt của mọi người đều có chút không nói nên lời.
Nếu nói câu trả lời này sai thì cũng không hẳn là sai.
Cứ luôn cảm thấy câu trả này không phải dành cho câu hỏi này, nhưng bằng cách thần kỳ nào đó nó lại hợp lý đến mức không ai có thể cãi được.
Không thể tìm thấy bất kỳ sai sót nào.
Lưu Trí Viễn thở dài, quyết định bỏ cuộc.
Đúng thật là không thể giao tiếp bình thường với Hứa Diệp được mà.
Mọi người nói qua nói lại một lúc, lại chuyển chủ đề sang ước mơ của Lưu Trí Viễn.
Trình Thiên Lôi hỏi: "Cô gái mà cậu thích, liệu cô ấy có biết cậu thích cô ấy không?"
Lưu Trí Viễn lắc đầu.
"Vậy tại sao cậu không nói cho cô ấy biết? Dù kết quả thế nào đi nữa, sau này khi nghĩ lại cậu cũng sẽ không cảm thấy hối hận." Trình Thiên Lôi hỏi.
Lưu Trí Viễn nhấp một ngụm rượu rồi nói: "Trước kia là do tôi ngại không dám nói cho cô ấy biết, nhưng đến bây giờ tôi cũng không nói với cô ấy lý do có lẽ là do tôi không đủ tự tin."
"Bây giờ con của cô ấy cũng đã hai tuổi rồi, nếu tôi còn gọi điện thoại cho cô ấy thì không phải rất vô lý sao, tôi sợ chồng cô ấy sẽ đánh chết tôi mất."
Trình Thiên Lôi im lặng không nói gì.
Ban đầu gã muốn dùng chủ đề này để làm cho lần ghi hình này trở nên đặc sắc hơn.
Nếu Lưu Trí Viễn thực sự có thể gọi điện cho cô gái mà anh ta thích thì phần ghi hình của nhóm họ sẽ rất thú vị.
Nhưng cuối cùng cũng chỉ là vọng tưởng mà thôi.
Lại còn sợ chồng người ta đánh mình nữa chứ.
Lúc này, Hứa Diệp lại lên tiếng.
"Anh có xem Tam Quốc Diễn Nghĩa không? Anh có biết Tào Tháo không?"
Mã Lục vội vàng bịt miệng Hứa Diệp lại.
Hay lắm, hắn đây là có ý định rời khỏi làng giải trí đúng không?
Cái gì cũng dám nói!
Đám người quay phim và các nhân viên khác vẫn giữ thái độ im lặng.
Hứa Diệp thực sự cảm thấy mình có thể sẵn sàng rời bỏ làng giải trí bất cứ lúc nào.
Sau khi mọi người đã ăn uống đủ no, buổi ghi hình chương trình trong ngày hôm nay cũng kết thúc.
Lưu Trí Viễn đưa mọi người xuống khu dân cư, chỗ xe của tổ chương trình đã đợi sẵn.
Anh ta xua tay và nói: "Chúc buổi ghi hình ngày mai của mọi người đều suôn sẻ. Ngày mai tôi sẽ đến xem buổi biểu diễn của mọi người."
Hứa Diệp ngạc nhiên nói: "Tổ chương trình mời anh sao?"
"Được rồi, vậy thì anh hãy chờ nghe tôi hát đi." Hứa Diệp mỉm cười nói.
Trình Thiên Lôi nghe xong, đột nhiên trở nên căng thẳng.
Gã vẫn rất quan tâm đến những bài hát mà Hứa Diệp chuẩn bị.
Bài hát gã chuẩn bị lần này là một bài hát cổ nổi tiếng, bài hát này đã được Ngụy Đông An biên tập lại sao cho phù hợp với gã nhất.
Với thực lực của gã hát bài này không thành vấn đề.
Đây là bài hát có thể khiến cả khán đài phải chấn động.
Nhưng bản thân Hứa Diệp vốn dĩ không bao giờ làm theo lẽ thường cả, ai biết được lần này hắn lại mang thể loại gì lên sân khấu chứ.
Tối đó mọi người trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau họ đã có mặt tại địa điểm ghi hình.
Địa điểm quay này được đài truyền hình An Thành cung cấp cho tổ chương trình.
Sau khi đến địa điểm quay, Vu Vi mỉm cười nói: "Mọi người có cảm thấy sân khấu này có chút quen thuộc không?"
Hứa Diệp nhìn xung quanh.
Sao hắn có thể quên nơi này chứ.
Trong tương lai phòng thu này sẽ là phòng thu mà các siêu sao nổi tiếng ưu tiên lựa chọn.
Mặc dù nơi này đã được tu sửa rồi nhưng vẫn có thể nhìn ra được hình dáng ban đầu của nó.
"Về thăm lại nơi cũ, cảm giác thật khác lạ." Hứa Diệp mỉm cười nói.
Vu Vi nhìn chàng trai trẻ này trong lòng không khỏi có chút xúc động.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận