Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 342: Lan Đình Tự (1)

Ngày cập nhật : 2025-09-09 11:01:08
Sức hấp dẫn của một số ca từ nằm ở chỗ rõ ràng, để người nghe có thể hình dung ra.
Lời của Lan Đình Tự được viết bởi bậc thầy Phương Văn Sơn.
Khi viết lời, ông ấy chỉ thích dùng những đại từ nhân xưng như bạn, tôi và anh ấy các loại, cá nhân ông ấy gọi là "điểm ký ức".
Vạn vật trên thế giới, con người là chủ ngữ, lời bài hát không phải là những câu tường thuật lịch sử mà là chất xúc tác cảm xúc, chỉ con người mới có thể mở rộng ra câu chuyện.
Điều này cũng giúp khán giả đắm chìm hơn vào bài hát.
Nhưng vào lúc này, Hứa Diệp lại kéo đàn nhị.
Khi tiếng đàn nhị vang lên, hắn lại cất tiếng hát.
Có điều khi hắn mở miệng, khuôn mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vì ở phần này, phong cách hát của Hứa Diệp đã thay đổi.
Hắn sử dụng chính là giọng hí khang.
Nội dung lời bài hát không có gì thay đổi, chỉ là đoạn điệp khúc vừa được hát.
Nhưng lần này Hứa Diệp đã thay đổi phong cách hát, hoàn thành cả bài với mạch cảm xúc ngày càng đi lên.
"Phong nguyệt vô can, ta đề tựa chờ nàng trở về...
Mà ta chỉ thiếu nàng một đời thấu hiểu."
Khoảnh khắc khi giọng hí khang vang lên, khán giả lập tức hoan hô.
Họ thật sự rất kinh ngạc.
Khi tựa đề của bài hát xuất hiện họ đã rất chấn động, giờ Hứa Diệp dùng giọng điệu nhẹ nhàng cất tiếng hát đã mang lại cho họ một trải nghiệm không gì sánh bằng.
Mà lúc này Hứa Diệp lại dùng cả hí khang.
Rất nhiều bài hát theo phong cách cổ cũng sử dụng yếu tố hí khang này, nó có thể giúp cho cả bài hát hàm súc hơn.
Chỉ là trước đây trong sáng tác và biểu diễn, Hứa Diệp chưa từng thể hiện khả năng này.
Dù sao thì hí khang vẫn cần có kỹ năng nhất định.
Hí khang của Hứa Diệp đúng thật là chuyên nghiệp.
Nếu phải dùng hai từ để miêu tả đoạn này, vậy chỉ có hai từ choáng ngợp.
Hát xong đoạn B đầu tiên, Hứa Diệp lặp lại một lần nữa.
Tuy nhiên phần kết của đoạn này hơi khác với lời của phần trước.
Câu cuối của phần trước là "Mà ta chỉ thiếu nàng một đời thấu hiểu."
Còn phần này chỉ có "Thiếu nàng một đời thấu hiểu."
Cá nhân Hứa Diệp cảm thấy sự thay đổi trong lời bài hát một mặt là để truyền tải cảm xúc, mặt khác là để kết nối với nội dung tiếp theo.
Chẳng hạn như "Anh nhớ em, nhớ em" có cách diễn đạt mạnh mẽ, cảm xúc hơn khi chỉ dùng "Anh nhớ em" đơn thuần.
Sau khi hát xong đoạn này, động tác tay của Hứa Diệp cũng dừng lại.
Hắn đặt cây đàn nhị xuống, một tay cầm micro, từ từ đứng dậy.
Tiếng hát lại cất lên.
"Năm tháng thoáng qua, vẻ đẹp trong khoảnh khắc chôn vùi."
"Trên con đường phủ đá xanh, quay đầu thấy nàng mỉm cười dịu dàng."
"Còn hận không, nàng khẽ lắc đầu thở nhẹ, ai khiến nàng lại câu mày."
"Mà khuê phòng chỉ còn lại mùi phấn son."
Vừa hát Hứa Diệp vừa bước tới trước sân khấu.
Dưới khán đài, Tề Đông Tường và một nhóm quan chức cấp cao của Cố Cung vô cùng thích thú lắng nghe.
Lời bài hát và cách sáng tác bài hát này của Hứa Diệp rất hợp với gu của họ.
Trong khi sáng tác cũng sử dụng một lượng lớn các nhạc cụ truyền thống của Hoa Hạ.
"Xem ra chúng ta chọn Hứa Diệp viết bài hát tuyên truyền cho Cố Cung là một lựa chọn đúng đắn!"
Phải biết rằng khi Tề Đông Tường lựa chọn Hứa Diệp viết bài hát tuyên truyền cho Cố Cung, chắc chắn sẽ có người phản đối.
Hứa Diệp tài giỏi cỡ nào cũng không thể làm cho tất cả mọi người đều thích mình.
Sẽ luôn có người cảm thấy bài hát của hắn không hay.
Trong Cố Cung cũng có vài lãnh đạo cảm thấy không thích hợp.
Huống hồ các tác phẩm của Hứa Diệp trước nay chưa từng có ca khúc nào mang phong cách của Hoa Hạ, ai biết hắn có viết được hay không.
Nhưng khi Lan Đình Tự vừa xuất hiện, những nghi ngờ này đã không cần để ý tới nữa rồi.
Nếu bài hát này mà còn không hay, vậy anh tìm bài nào hay hơn cho tôi đi!
Lần này Tề Đông Tường vô cùng mong đợi vào bài hát tuyên truyền mà Hứa Diệp viết cho Cố Cung.
Lão Trương ở bên cạnh cười ha ha nói: "Tôi cảm thấy bài hát này phải nhắm mắt lại nghe mới thư thái hơn, bây giờ tôi vừa nhìn thấy khuôn mặt của cậu ấy là đã mắc cười."
Nói xong, Lão Trương bèn nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế nghiêm túc nghe Lan Đình Tự.
Giọng hát vẫn đang tiếp tục.
"Người cùng chim nhạn về phương Nam, người liếc nhìn mắt nàng ngấn lệ."
"Vốc đầy ánh trăng, tay ôm hồi ức làm sao ngủ được."
"Phải làm sao khi tâm sự gắn chặt vào chiếc giày thêu đầy oán hận."
"Nếu hoa trách bướm, nàng sẽ trách ai đây."
Khi Hứa Diệp hát đến đây, tất cả mọi người đều đã đoán được sắp đến điệp khúc.
Bài hát này mặc dù có tên là Lan Đình Tự nhưng thực ra nội dung không liên quan lắm đến Lan Đình Tự trong lịch sử.
Thậm chí chính bản thân Phương Văn Sơn cũng từng nói thà rằng gọi đây là bài "Phong Nguyệt Vô Can".

Bình Luận

0 Thảo luận