Một ca sĩ như cậu lấn sân thì thôi đi, vừa đến đã muốn tự biên kịch tự đạo diễn, chất lượng của tác phẩm chắc chắn sẽ có vấn đề.
Thậm chí khả năng cao đến cả định dạng kịch bản cũng có vấn đề.
Còn nếu kịch bản của Hứa Diệp không có vấn đề, làm sao có thể.
Hứa Diệp ngược lại rất nghiêm túc nói một lượt nội dung đại khái câu chuyện cho Đỗ Sùng Lâm, sau đó gửi kịch bản cho đạo diễn Đỗ.
Kịch bản của Võ lâm ngoại truyện, hắn có thay đổi một chút trong đó.
Trong bộ phim này có rất nhiều yếu tố võ hiệp ở trên trái đất, may mắn là ở trong thế giới này cũng có một vài bộ phim kiếm hiệp mà ai ai cũng biết, chỉ cần thay đổi một chút là được.
Có chỗ thậm chí còn không cần phải điều chỉnh.
Nghĩ kĩ lại, năm đó rất nhiều người khi xem bộ phim Võ lâm ngoại truyện này cũng không hoàn toàn hiểu mấy câu đùa trong phim có ý gì, nhưng vẫn xem rất say sưa.
Hứa Diệp cũng không vẽ rắn thêm chân, chỉ xử lý một chút những từ ngữ bản địa.
Sau khi gửi xong kịch bản, Hứa Diệp lập tức đi ngủ.
Hắn tin rằng Đỗ Sùng Lâm sau khi đọc xong kịch bản chắc chắn sẽ không từ chối.
Đừng chỉ thấy Đỗ Sùng Lâm quay phim điện ảnh toàn là đánh nhau trên đường phố, nhưng người ta quay phim truyền hình thì thật sự rất được.
Sau khi có Đỗ Sùng Lâm gia nhập, Hứa Diệp có thể yên tâm làm đạo diễn rèn luyện kĩ năng rồi.
Trong một phòng khác của khách sạn.
Đỗ Sùng Lâm bật máy tính xách tay lên, mở phần email.
Thật ra ông ấy không cần thiết phải vội vàng xem kịch bản như thế, nhưng vì để tốt cho Hứa Diệp, ông ấy quyết định xem nhanh nhất có thể, sau đó khuyên Hứa Diệp bình tĩnh trở lại.
Phải biết, con người khi dành hết tâm tư để làm một chuyện gì đó thì tinh lực đều sẽ đặt vào nó, không thể làm tốt được những chuyện khác.
"Đứa trẻ Hứa Diệp này vẫn còn quá trẻ, luôn cảm thấy chuyện gì cũng có thể làm tốt, nhưng chuyện này thì hoàn toàn không giống như vậy."
Đỗ Sùng Lâm cảm thán trong lòng, sau đó mở kịch bản Võ lâm ngoại truyện ra.
Khi nghe Hứa Diệp tóm tắt, Đỗ Sùng Lâm cảm thấy có hơi không đáng tin.
Đầu tiên, phim ảnh đề tài võ hiệp mấy năm gần đây đã sa sút rồi.
Đề tài thịnh hành bây giờ gọi là phim con rối, phim tiên hiệp, hoặc là phim thần tượng, tìm một đám ngôi sao, mượn bối cảnh này để yêu đương là được rồi.
Bất luận là phim võ hiệp thuần túy hay phim tiên hiệp thì đều không có thị trường.
Điều này khiến cho những nhà đầu tư và các đạo diễn không còn chen chân vào thể loại phim này nữa.
Võ lâm ngoại truyện này của Hứa Diệp lại đi theo đề tài võ hiệp, nhân vật chỉ có vài người, cốt truyện xảy ra ở trong một quán trọ.
Cậu định xây dựng cốt truyện kiểu gì?
Những điểm này đặt vào thời điểm hiện tại, hoàn toàn chính là nằm trong vùng bom nổ.
Không có biên kịch nào lại dám động đến loại hình này, đề tài này.
Hơn nữa, hài kịch mấy năm nay cũng không có nhiều, cuối cùng thu được lợi nhuận cũng đều không ra làm sao.
Ôm suy nghĩ như thế, ánh mắt của Đỗ Sùng Lâm hướng về phía tài liệu.
"Đồng Tương Ngọc, giới thiệu nhân vật: Trước cửa nhà góa phụ nhiều thị phi, mà nàng chỉ là một góa phụ mới gặp qua trượng phu vào lúc nhỏ..."
Sau khi nhìn thấy chữ góa phụ, tinh thần của Đỗ Sùng Lâm lập tức bừng lên.
Đợi đến sau khi ông ấy đọc xong phần giới thiệu nhân vật, trong lòng cũng đã có tính toán.
Trong phần xây dựng nhân vật, mấy người này đều có đặc điểm riêng, hoàn toàn không phải vai diễn rập khuôn.
Đỗ Sùng Lâm tiếp tục đọc, kịch bản tập một đã xuất hiện rồi.
Những cái khác thì không nói, nhưng định dạng của Hứa Diệp cũng rất là chuẩn.
"Võ lâm ngoại truyện, tôi phải xem xem cậu kể câu chuyện Võ lâm ngoại truyện này như thế nào."
Sau đó, Đỗ Sùng Lâm chỉ vừa bắt đầu đọc, vậy mà lại không thể dừng lại được.
Ông ấy thức suốt đêm luôn!
Kịch bản tám mươi mốt tập, ông ấy trong một lần đã đọc xong hết.
Trong đầu của Đỗ Sùng Lâm đã có hình tượng lập thể của mấy nhân vật chính này rồi.
Không thể không thừa nhận, sức hút của bộ hài kịch này đối với ông ấy thật sự rất lớn.
Trong lời thoại hài hước còn mang theo một số đạo lý, nhưng những đạo lý này khi nói ra lại không khiến người xem thấy phản cảm.
Dù gì thì trong một đêm này ông ấy đọc, chưa bao giờ ngừng cười.
Đây mới chỉ là đọc kịch bản, nếu như để diễn viên diễn nữa thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn.
Đỗ Sùng Lâm cầm điện thoại lên xem thời gian, đã là năm giờ sáng.
"Khốn thật, hôm nay còn phải vội lên đường, chỉ đành ngủ ở trên xe thôi."
Đạo diễn Đỗ cũng không ngờ rằng ông ấy chỉ đọc kịch bản của Hứa Diệp, vậy mà lại đọc đến tận bây giờ.
Nhưng ông ấy không thể không thừa nhận, kịch bản của Hứa Diệp hoàn thiện hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ông ấy.
Hoàn toàn không giống với kịch bản của một người mới viết.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận