Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 1158: Đoàn phim này kỳ lạ quá (3)

Ngày cập nhật : 2025-09-09 11:05:26
Nhìn khuôn mặt thon dài của Trịnh Vũ, Hứa Diệp hỏi: "Anh Vũ, anh cũng biết giới giải trí rất hỗn loạn, em sợ anh sẽ bị quy tắc ngâm."
Trịnh Vũ nghiêm túc nói: "Điêu này anh biết, dù sao anh cũng đã ở trong vòng này lâu như vậy, tự anh có thể bảo vệ được chính mình."
Nghe thấy lời này, Hứa Diệp gần như không nhịn nổi.
Anh Vũ, anh hài hước thật đấy.
Nhưng vấn đề là, nhìn biểu cảm của Trịnh Vũ, hiển nhiên là anh ấy không nói đùa, mà thật sự nghiêm túc.
Điều này hơi thú vị.
Trông anh Vũ thật sự không giống như đang diễn.
Điều này khiến trong lòng Hứa Diệp cũng nảy ra một suy nghĩ, nếu vậy thì không bằng dứt khoát bồi dưỡng đi, biết đâu lại có thể thì sao?
Chỗ của hắn thật sự còn thiếu một vai phụ kim bài, mà Trịnh Vũ lại rất có triển vọng.
Vì thế Hứa Diệp lập tức dẫn Trịnh Vũ cùng đi đến Ma Đô, Vạn Vạn Không Ngờ Tới đang thiếu một nhân vật nhỏ, có thể để cho Trịnh Vũ đóng thử.
Lúc này, cả hai lái xe bảo mẫu den.
Nguyên nhân thì cũng rất đơn giản, là bởi vì Trịnh Vũ không chấp nhận được xã tử.
Xã tử: Cái chết xã hội.
Sau khi xe bảo mẫu chạy tới dưới khách sạn ở Ma Đô, thì lại chậm chạp chưa đi đến cổng khách sạn.
Lúc này, không khí ở trong xe hơi căng thẳng.
Tài xế Lý ngồi ở ghế lái, lặng lẽ chờ đợi.
Ở hàng ghế phía sau, sắc mặt Trịnh Vũ nghiêm trọng.
"Lat nữa anh có thể không xuống xe được không?" Trịnh Vũ hỏi. Hứa Diệp lắc đầu: "Không phải em đã nói rồi sao, điều quan trọng nhất đối với một diễn viên là phải luôn cảm thấy có niềm tin, phải cởi mở với chính bản thân mình, lúc nào anh cũng lo lắng như vậy thì khi đóng phim phải làm sao bây giờ.
Trịnh Vũ nghiêm túc nói: Đây không phải là cùng một chuyện mà?"
Hứa Diệp hỏi ngược lại: "Đây không phải là cùng một chuyện sao?"
Trịnh Vũ im lặng.
Anh ấy hối hận rồi, anh ấy không nên đi theo Hứa Diệp đến đây, thà anh ấy đi theo học tập những diễn viên khác trong công ty còn hơn.
Trịnh Vũ lại hỏi: "Không thể đi đến bãi đỗ xe ngâm được sao?"
Hứa Diệp nói những lời thấm thía: "Đây coi như là huấn luyện dành cho anh, đi đến bãi đỗ xe ngâm cũng không phải vô nghĩa."
Trình Vũ vẫn không tin tưởng lắm, anh ấy hỏi: "Không phải là cậu đang lừa anh đó chứ?"
'Anh Vũ, hai chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, em có lừa ai cũng sẽ không lừa anh đâu.
Trịnh Vũ thở dài nói: "Vậy coi như anh tin tưởng cậu một lần."
Sau khi dứt lời, Trịnh Vũ bảo tài xế Lý lái xe vào. Tài xế Lý lái xe một mạch đến cửa khách sạn.
Cửa xe từ từ mở ra.
Nhân viên lễ tân ở cửa đã sẵn sàng chuẩn bị chào đón.
Trịnh Vũ nghiêm mặt bước xuống xe rồi đi đến phía cốp xe.
Nhân viên lễ tân phụ trách lấy hành lý nhanh chóng bước đến đó.
Nhìn thấy vậy, Trịnh Vũ vội vàng nói: "Không cân, tôi tự lấy hành lý được.
Nhân viên lễ tân vẫn theo đúng chức nghiệp, mỉm cười nói: 'Không sao đâu, đây là việc mà chúng tôi nên làm..
Tuy nhiên khi nhân viên lễ tân đi đến gần cốp xe, nhìn thấy đồ vật ở bên trong thì nụ cười lập tức biến mất.
Bởi vì trong cốp xe hoàn toàn không có cái va-li hành lý nào, chỉ có hai thùng rác lớn màu xanh lục.
Hai thùng rác lớn này nhìn thế nào cũng thấy giống thùng rác được sử dụng ở trong khu dân Cư.
Con mẹ nó, cái gì thế này?
Nếu không phải nhân viên lễ tân có kiến thức sâu rộng, biết chiếc xe bảo mẫu này có giá trị xa xỉ, thì chắc chắn cũng sẽ nghi ngờ chiếc xe này có phải đi đến để thu gom rác ở khách sạn hay không. Vẻ mặt Trịnh Vũ xấu hổ đi đến bên cạnh nhân viên lễ tân rôi cố gắng vươn tay ra lấy thùng rác ở bên trong.
Bên ngoài thùng rác rất mới, không có một chút bụi bẩn nào.
Nắp còn được buộc lại với thùng bằng dây thừng thật cẩn thận để cho nắp không vô tình bị mở ra.
Thùng rác này cũng khá mới đó.
Ánh mắt nhân viên lễ tân kỳ là, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Thưa anh, đây là?"
Trịnh Vũ xấu hổ ho khan hai tiếng, sau đó nói: "Đây là va-li hành lý của tôi." Vừa dứt lời, vẻ mặt nhân viên lễ tân lập tức đầy nghi hoặc.
Con mẹ nó, anh có bệnh hả?
Va-li hành lý chính là thùng rác sao?
Lúc này Trịnh Vũ cắm ngón chân xuống đất, hận không thể tìm một khe đất để chui xuống.
Cái này cũng quá xấu hổ rồi!
Tôi không muốn làm diễn viên nữal
Lúc này, Hứa Diệp cũng bước ra khỏi xe.
Nhưng khác hẳn với Trịnh Vũ, Hứa Diệp tự nhiên hơn rất nhiều.
Hắn lấy thùng rác từ trong xe ra, còn mỉm cười với nhân viên lễ tân, sau đó nói: Va-li hành lý này là của tôi, tôi tự đem lên được, không cần làm phiên mọi người đâu."
Sau khi nhìn thấy gương mặt này của Hứa Diệp, nhân viên lễ tân lập tức bình thường trở lại.

Bình Luận

0 Thảo luận