Hồ Kim Bình và con trai cũng nhìn TV đến ngây người.
Bước ngoặt này vượt quá dự đoán của bọn họ.
"Gà đều chết cả rồi, vậy là phải đền tiền!" Hồ Kim Bình nói.
Bạch Vân trước đó đã nợ nhà xuất bản hai vạn, giờ lại đền thêm bốn vạn, tổng cộng phải den sáu vạn.
Bọn họ căn bản không đền nổi.
Trong mắt Hồ Kim Bình, đây là một ngõ cụt, hắn căn bản không nghĩ ra cách giải quyết, càng không thể nói đến việc thể hiện trên sân khấu Xuân Vấn.
Con trai của Hồ Kim Bình nói: "Cha, tiếp theo sẽ phát triển thế nào?"
Hồ Kim Bình cũng hết cách, nói: "Tự xem đi!
Ngay cả hai cha con bọn họ đều không nghĩ ra, càng đừng nói đến khán giả.
Sự hiếu kỳ của khán giả lại bị khơi dậy.
Bạch Vân đã khóc, dưới sự an ủi của Hắc Thổ, bà ta miễn cưỡng bình phục lại tâm trạng.
Tiếp theo là đến màn biểu diễn của Hắc Thổ.
Hắc Thổ kéo Bạch Vân đi qua, Hứa Diệp hỏi: "Vừa rồi đại nương còn rất tốt, sao giờ lại thế này?"
Hắc Thổ bình tĩnh nói: "Xong đời rồi còn gì, nghe nói gà trống bị mang đi nên đau lòng.
Hắc Thổ lại nói với Bạch Vân: "Khóc cái gì, lại đây ngồi, phối hợp đi."
Bạch Vân ừ một tiếng.
Hắc Thổ vừa lên đã đặt tiền trước mặt Hứa Diệp.
Hứa Diệp cười nói: Đại thúc, ngài không thể đùa như vậy, ngài mà vi phạm hợp đồng, muốn trả tiên thì không phải trả hai vạn, ngài phải trả gấp đôi, là bốn vạn, có đúng không đại nương?"
Bạch Vân trực tiếp khóc thành tiếng gà gáy. Hắc Thổ cũng than: "Sao lại còn gáy, ngươi đúng là.
Hứa Diệp vừa gặm thịt gà, vừa hỏi: "Đại thúc, vậy sao không mang gà đến?"
Bạch Vân bi thương nói: Không mang đến được nữa rồi."
Hứa Diệp: Vi sao?"
Hắc Thổ: "Ngủ trưa rồi."
Ánh mắt của Bạch Vân đều thay đổi.
Ngươi thật dám nói.
Hồ Kim Bình một giây cũng không dám chậm trễ, sợ bỏ lỡ thông tin quan trọng.
Hắn chỉ muốn xem Hắc Thổ làm thế nào để lấp liếm cho qua. Hứa Diệp nghi hoặc nói: Gà ngủ trưa?"
Hắc Thổ nghiêm trang giải thích: "Con gà này, vừa đẻ trứng vừa gáy, một mình nó kiêm hai việc, nó mệt.'
Hắc Thổ lập tức mượn chuyện uống rượu để chuyển chủ đề, lại hỏi: "Ngươi nói xem con gà này có thể đáng giá đến vậy không, ngươi đừng bắt đền nữa."
Hứa Diệp cười ha hả nói: "Đại thúc, ta nói thật với ngài, con gà này mà đặt trong tay hai vị, thì một xu cũng không đáng, không đáng tiền, nhưng hai vị giao cho ta, ta lăng xê, lăng xê xong, thì nó đáng tiên."
Hắc Thổ bình tĩnh nói: "Vậy nếu hâm xong rồi thì sao?"
Hứa Diệp ngẩn ra một chút rồi nói: "Vậy cũng đáng tiền."
Khán giả tại hiện trường lại cười 6 lên, mọi người đã hiểu ý tưởng của Hắc Thổ.
Hắc Thổ sau khi nghe Hứa Diệp nói đáng tiền, lập tức phấn chấn tinh thần.
"Chính là con gà này, nó là gà nổi tiếng, bất kể sống hay chết, dù là ăn thịt hay hâm, nó đều đáng tiên."
Bạch Vân ở bên cạnh càng nghe mắt càng sáng, đợi Hắc Thổ nói xong, Bạch Vân trực tiếp nói: "Ngươi thật là tài giỏi!"
Trong phòng phát sóng trực tiếp, bình luận chạy nhanh như lướt.
"Thật sự lấp liếm được rồi!"
"Quá là tài giỏi!"
Đây là mạch não gì vậy!"
Bước ngoặt này, hoàn toàn vượt quá dự đoán của mọi người.
Lúc này, Hắc Thổ hóa thân thành kẻ lừa đảo, chỉ vào gà trên bàn nói: Ngươi ví dụ, bây giờ chính là con gà đó, ăn một miếng thì được bao nhiêu tiền?"
Hứa Diệp gắp một miếng thịt gà nói: "Chỉ miếng này thôi, không trả hai ngàn tệ, thì không có quyên ăn."
Tim gà thì sao?"
"Bốn ngàn." 'Gan gà thì sao?"
Sáu ngàn.
Thận gà thì sao?"
Tám ngàn."
Hắc Thổ quay đầu lại nói với Bạch Vân: "Đủ số rồi."
Bạch Vân kích động ho to: Quá tài giỏi!"
Hai lão diễn viên gạo cội diễn xuất thăng hoa, tràn đầy chi tiết.
Hồ Kim Bình và con trai nhìn nhau.
Hai người đều bị bước ngoặt của tình tiết làm cho chấn động.
Cách này bọn họ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.
"Quá trâu bo Hồ Kim Bình cảm thán nói.
Con trai hỏi: "Cha, cha thấy loại tiểu phẩm này cha có thể viết ra không?"
Hồ Kim Bình bực bội nói: Ngươi còn dám chê cười ta, đừng nói là ta, không có mấy người có thể viết ra được."
Dương Bảo Ngân sau khi xem đến đây, cũng ý thức được trình độ của tiểu phẩm này.
Tiết tấu, kịch bản, diễn viên, gần như có thể nói là hoàn hảo.
( Phù Bất Phù ) còn có chút non nớt, là chuẩn bị cho những diễn viên trẻ như Trịnh Vũ và Từ Mai.
《 Kế Hoạch ) là một tác phẩm rất thành thục.
Mà hắn, cả đời này đều rất khó viết ra được.
Trên sân khấu, Hắc Thổ mời Hứa Diệp tiếp tục ăn thịt.
Hứa Diệp vội vàng nói: "Đại nương, đại thúc hai người cũng ăn đi, đừng chỉ mình ta ăn."
Hắc Thổ vừa gắp thịt cho Hứa Diệp, vừa nói: Bọn ta ăn không nổi."
Toàn trường lại là một mảnh tiếng cười.
Hứa Diệp ăn vài miếng rồi nói: "Đại thúc, không thể uống nữa, dù thế nào lát nữa ngài phải để ta bế con gà này đi.
Hắc Thổ đặt chén rượu ở trước mặt Hứa Diệp, chậm rãi nói: "Bế thì ngươi không bế đi được rồi, ngươi có thể bưng đi."
Hứa Diệp ngẩng đầu lên vẻ mặt nghi hoặc.
Hắc Thổ bình tĩnh nói: "Nói thật cho ngươi biết, con gà ngươi muốn đã bị con dâu hầm rồi, ăn chính là cái này, nhưng mà, theo yêu cầu của ngươi cách làm không giống nhau, ngươi nói là xào, nhưng bọn ta là hâm."
"Giá tiên ngươi đều định xong rồi, tình huống chính là như vậy, hai vạn tệ, ngươi muốn để lại thì để lại, không để lại thì ngươi lấy đi, nếu ngươi muốn ăn bữa tiệc lớn hai vạn thì ngươi cứ bưng hết đi, ta một miếng cũng không động, ngươi xem thế nào? Được không?
Bạch Vân kích động trực tiếp hôn lên mặt Hắc Thổ một cái.
Ngươi thật có tài!"
Đây đã là lân thứ ba câu nói này xuất hiện trong tối nay.
Đừng nói là Bạch Vân, tất cả khán giả đang xem tiểu phẩm này trong lòng cũng đều nghĩ như Vậy.
"Viện trưởng đã ngây ra rồi."
"Đây hình như là lần đầu tiên ta nhìn thấy Viện trưởng ngây ra."
"Hắc Thổ đại gia quá có tài, vậy mà cũng có thể xoay chuyển!"
Khán giả vào giờ khắc này cũng sảng khoái. Trong tiểu phẩm này, nhân vật Hứa Diệp diễn có phần giống vai phản diện, mọi người tự nhiên muốn xem phản diện chịu thiệt.
Lúc này, Hứa Diệp từ trong trạng thái ngây người khôi phục lại tinh thần, hắn vội vàng đứng lên nói: "Đại thúc, đại nương, hai vị đừng động, phối hợp một chút, ta không thể để con gà này nện vào tay ta được.
Hứa Diệp bưng chậu đựng thịt gà lên, đối diện với máy quay phim nói: "Người khi bốc hỏa thì dễ dàng thiếu suy nghĩ, trước kia ta vẫn luôn thiếu, từ khi ăn thịt gà trống đẻ trứng này, ta trở nên lanh lợi rồi, ăn một miếng thịt có hai vạn tệ, thật đáng! Hắc Thổ và Bạch Vân đồng thanh nói: Ngươi thật có tài
Ba người lúc này cùng nhau cúi đầu chào khán giả, tiểu phẩm đến đây kết thúc.
Phòng phát sóng Xuân Vẫn vang lên tiếng vỗ tay và hoan hô điếc tai.
Deu không cần làm giả, trực tiếp thu thập âm thanh tại hiện trường là được.
Điều khiến cư dân mạng ngạc nhiên nhất là, tiểu phẩm này cuối cùng không lên giá trị.
Tóm lại, vui vẻ là được.
Nhưng mà bệnh nhân của Hỏa Hoa Viện quan tâm trọng điểm hiển nhiên không giống với những người bình thường khác.
Hàn Nhiên trực tiếp đăng một bài weibo, còn @ Hứa Diệp.
Nội dung weibo của nàng là: "Viện trưởng, cái máy quay phim ngài mang lên sân khấu kia, có quay không?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận