Sau khi vợ chồng Hạ Cường và Hà Hiểu Vân dọn dẹp cửa hàng, họ đóng cửa vẽ chốt sổ.
Thực ra quán ăn sáng chỉ bán buổi sáng, tiếp tục mở cũng chẳng có ích gì.
Mấy người Hứa Diệp đi theo vợ chồng Hạ Cường, buổi trưa ăn chung một bữa cơm.
Hứa Diệp giống như người ngoài cuộc, quan sát và ghi chép lại cuộc sống của họ.
Sau khi đóng cửa, hai người kiểm tra sổ sách, nửa đường Hà Hiểu Vân lại quở trách Hạ Cường một hồi, oán trách ông ấy không nên xài tiền bậy bạ mua đồ đi câu.
Hạ Cường không phản bác vấn đề này, đam mê lớn nhất của ông ấy chính là câu cá, đúng là rất phí tiền.
Xem xong sổ sách, Hạ Cường đi vào bếp nấu cơm.
Mọi người ăn cơm xong, Hạ Cường cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng thu dọn chén đũa.
Buổi chiều, Hạ Cường lái chiếc xe tải nhỏ của gia đình đi nhận đơn đặt hàng rồi giao hàng.
Hà Hiểu Vân đang ở nhà chuẩn bị những thứ cần thiết cho quán ăn sáng ngày mai.
Ba người Hứa Diệp đi theo Hạ Cường.
Đến bên ngoài, Thẩm Thiến tò mò hỏi: "Sư phụ Hạ, tôi thấy quán ăn sáng đang kinh doanh tốt lắm mà, sao anh còn phải chạy xe làm gì?"
Hạ Cường bình tĩnh nói: "Tiền kiếm từ quán ăn sáng là của vợ tôi, còn tiền chạy xe kiếm được tôi tiêu vào câu cá, không có tiền thì lấy đâu ra mồi câu."
Nhưng sau khi ra cửa, Hạ Cường không trực tiếp lái xe đi, mà đi đến một cửa hàng xổ số trên phố.
Hạ Cường giải thích: "Tôi có thói quen mua hai tờ vé số mỗi tuần, biết đâu ngày nào đó trúng giải độc đắc, tôi có thể yên tâm đi câu cá rồi."
"Thế anh đã trúng giải bao giờ chưa?" Thẩm Thiến chân thành hỏi.
Sắc mà Hạ Cường lập tức trở nên khó coi.
Bước vào tiệm xổ số, hiển nhiên ông chủ tiệm vé số rất thân quen với Hạ Cường.
"Lấy cho tôi hai tờ này."
Hạ Cường chọn số trên máy và mua hai tờ vé số.
Thẩm Thiến có chút tò mò đối với nơi này, cô ấy không ngừng tăm tia vào mấy tờ vé cào trên bàn.
Cuối cùng, Thẩm Thiến vẫn không nhịn được cám dỗ.
"Ông chủ, tôi mua hai tờ này." Thẩm Thiến chỉ vào tờ vé cào trên bàn.
"Ở đây có nhiều mức giá khác nhau, tùy theo cô muốn mua loại nào." Ông chủ cười ha hả nói.
Cuối cùng Thẩm Thiến chọn hai tấm vé cào có giá mười tệ một tấm.
"Hai người có muốn thử vận may không?" Cô ấy nhìn Hứa Diệp và Mã Lục.
"Để tôi xem thử đã." Hứa Diệp nói.
Mã Lục cũng ngứa tay mua hai tờ.
Vốn dĩ Thẩm Thiến muốn trả tiền cho anh ấy, nhưng lại bị Mã Lục nghiêm túc từ chối.
Lý do của anh ấy là lỡ như trúng giải, Thẩm Thiến muốn chia sẻ thì phải làm sao bây giờ.
Thẩm Thiến không biết nói gì hơn.
Trúng giải thì được bao nhiêu tiền chứ?
Không phải đây chỉ là trò chơi nhân phẩm mua vui thôi sao?
Kết quả cuối cùng đúng như mong đợi.
Hai người Thẩm Thiến và Mã Lục đều không trúng giải, dù chỉ là một giải thưởng nhỏ.
Từ đầu đến cuối, Hứa Diệp đều đứng ngoài nghiêm túc xem bọn họ cào vé.
Sau khi Mã Lục cào nốt tấm vé cuối cùng, Hứa Diệp chậm rãi nói với vẻ như đã nhìn thấu sự thật: "Tôi hiểu rồi, tôi đã biết thú vui của trò chơi cào cào này nằm ở đâu rồi!"
Thẩm Thiến và Mã Lục đều vô cùng nghi ngờ nhìn hắn.
Hứa Diệp nói thẳng với ông chủ: "Một xấp vé cào này giá bao nhiêu?"
Ông chủ cười nói: "Cậu muốn mua cả xấp à? Một xấp sáu trăm tệ."
Hứa Diệp tiếp tục hỏi: "Bình thường một xấp có thể trúng được bao nhiêu tiền?"
Ông chủ suy tư một chút rồi nói: "Ba trăm tệ thì phải."
Hứa Diệp gật đầu, lấy điện thoại di động ra.
Ông chủ lấy trong tủ ra một xấp vé cào mới, đặt chúng lên bàn.
Hứa Diệp quét mã thanh toán, vẻ mặt thành thật nói: "Thế này đi ông chủ, tôi mua một xấp, nhưng tôi lười cào quá, tôi chuyển thẳng cho ông ba trăm tệ nhé."
Ông chủ trực tiếp ngây ngẩn.
Đờ phắc?
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
Sao không ra bài theo lẽ thường thế hả.
"Tài khoản vừa nhận được ba trăm tệ."
Tiếng nhắc nhở vang lên, Hứa Diệp đã thanh toán xong tiền.
Sư phụ Hạ kinh hãi, ông ấy trợn mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Diệp.
Về phần Thẩm Thiến và Mã Lục, phản ứng cũng không kém là bao.
Cửa hàng xổ số rơi vào tĩnh mịch.
Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa thấy ai mua vé cào kiểu này.
Hứa Diệp chào hỏi: "Được rồi, về thôi."
Nói xong, hắn bước ra ngoài tiệm xổ số.
Mã Lục dần khôi phục lại sự choáng váng của mình, lập tức đuổi theo, vẻ mặt kích động hỏi: "Sếp Hứa, sao cậu nghĩ ra được thế? Hóa ra đây là thú vui của trò chơi cào cào! Không cần mất thời gian phí sức cào vé, mà vẫn có thể tận hưởng niềm vui trúng giải!"
Trong tiệm, Hạ Cường liếc nhìn ống kính, nhưng không phải ông ấy đang nhìn máy quay phim.
Ông ấy chỉ muốn hỏi anh trai quay phim, người này có bình thường không đấy?
Anh trai quay phim cho ông ấy một ánh mắt không cần hỏi nhiều.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận