Mã Lục không nhịn nổi nữa, anh ấy nói: "Chạy qua người thứ hai vẫn là đứng thứ hai, anh chỉ chạy qua người thứ hai thôi, người thứ nhất vẫn đằng trước mà."
Vừa dứt lời, Lâm Ca ngơ ngác.
Hứa Diệp lắc đầu thở dài, hỏi: "Anh đã thế này bao lâu rồi?"
Lâm Ca càng đờ đẫn.
Lẽ ra tôi phải là người nói câu này chứ?
Cậu đã cướp mất lời thoại của tôi rồi!
Lâm Ca không tin vào sự thật, anh ta khoa tay múa chân đếm lại, miệng lẩm bẩm câu hỏi vừa rồi.
Rất nhanh, anh ta đã tính xong.
Chạy qua người thứ hai vẫn đứng thứ hai.
"Chẳng lẽ não mình có vấn đề thật sao?"
Lúc này Lâm Ca bắt đầu nghi ngờ bản thân.
Một câu hỏi đơn giản như vậy mà anh ta cũng trả lời sai.
Nhóm nhân viên hậu trường cười rộ lên.
Đương nhiên, bọn họ sẽ không thừa nhận rằng đáp án đầu tiên của họ cũng là đứng thứ nhất.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Lâm Ca, thật sự quá buồn cười.
Trong xe, mọi người bắt đầu vô tình chế giễu Lâm Ca.
Lâm Ca vốn dĩ là người hay đùa trong giới, hòa đồng với mọi người, là cây hài của chương trình.
Trên đường đi cũng trở nên náo nhiệt.
Chỉ có Trình Thiên Lôi là không mỉm cười, không tham gia vào cuộc thảo luận, tỏ ra rất lạnh lùng.
Xe đến cổng Bảo tàng Cố Cung, mọi người xuống xe.
Tường gạch đỏ son, tràn đầy khí thế.
Nhiều nơi trên thế giới này rất giống với Trái Đất, và Cố Cung này cũng vậy.
Hứa Diệp cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tận mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Các nhân viên khác của tổ chương trình lúc này đã có mặt tại đây để chờ đợi và duy trì trật tự xung quanh.
Bảo tàng Cố Cung là một bảo tàng mở cửa cho công chúng, ngày thường cũng có rất nhiều du khách đến đây tham quan.
Tổ chương trình có thể tới quay đã là rất tốt rồi, Cố Cung không thể đóng cửa để phục vụ tổ chương trình được.
Rất nhiều du khách khi thấy mọi người xuống xe thì sôi nổi lấy điện thoại ra chụp ảnh.
"Đây không phải là Hứa Diệp sao? Anh ta cũng dám đến Cố Cung à!"
"Cười chết, sao tôi lại cảm giác Hứa Diệp bây giờ có vẻ hơi hèn nhỉ."
"Người viết trộm mộ đến Cố Cung có tính là chui đầu vào lưới không thế?"
Nhóm quần chúng ăn dưa vô cùng phấn khích.
Dạo gần đây, trên nền tảng Duyệt Động, Hứa Diệp đã gần như hoàn thành việc cập nhật phần đầu tiên của Ma Thổi Đèn: Tinh Tuyệt Cổ Thành.
Hiểu biết của mọi người về trộm mộ cũng ngày càng sâu hơn.
Những tiếng nói trên mạng cho rằng Ma Thổi Đèn truyền bá giá trị không hay cũng dần thưa thớt.
Tuy nhiên chủ đề thảo luận lại chuyển sang khi nào Hứa Diệp mới bị mời đi uống trà.
Mọi người đều mong chờ ngày này sẽ đến.
Lúc này, nhân viên Bảo tàng Cố Cung đi tới.
Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, toát lên vẻ của một chuyên gia.
Vài người đàn ông và phụ nữ lớn tuổi đi theo bên cạnh, khí chất cũng hoàn toàn khác biệt so với những ngôi sao giải trí.
Đây đều là các chuyên gia của Viện Nghiên cứu Cố Cung, ngày ngày nghiên cứu những di vật cổ.
Người dẫn đầu chính là Viện trưởng Bảo tàng Cố Cung, Tề Đông Tường.
Trước khi quay phim, tổ chương trình đã thông báo cho cả nhóm ca sĩ và phía Cố Cung, mọi người cũng đã biết đến nhau.
Tề Đông Tường nở nụ cười hiền hậu, nói: "Chào mọi người, chào mừng mọi người đến tham quan Bảo tàng Cố cung của chúng tôi."
Một nhân viên bên cạnh giới thiệu sơ lược về Tề Đông Tường và những người đi cùng ông ấy.
Đây cũng là để giới thiệu cho khán giả.
Các ca sĩ cũng lần lượt bắt tay và giới thiệu bản thân.
Sau khi cả sáu ca sĩ giới thiệu xong, lúc này Hứa Diệp mới bước lên.
"Xin chào Viện trưởng Tề, tôi là ca sĩ Hứa Diệp." Giọng nói của Hứa Diệp rất nhỏ.
Tề Đông Tường bắt tay với Hứa Diệp, nhưng khi nắm lấy tay hắn, Tề Đông Tường không buông ra.
"Nhạc cậu viết rất êm tai, nhưng sách cậu viết, tôi không thích."
Biểu cảm của Tề Đông Tường vô cùng nghiêm túc.
Nghe những lời của Tề Đông Tường, trong lòng các ca sĩ khác đều lộp bộp.
Lần này Hứa Diệp thật sự đụng vào họng súng rồi.
Tề Đông Tường nói không sai.
Trình Thiên Lôi thầm nghĩ: 'Ai bảo cậu rảnh rỗi viết sách, còn viết về trộm mộ, giờ hay rồi, Cố Cung không ưa cậu.'
Những chuyên gia khác cũng đều nhìn chằm chằm vào Hứa Diệp với vẻ mặt nghiêm khắc.
Hứa Diệp lập tức nhận lỗi.
"Viện trưởng Tề dạy bảo đúng ạ."
Tuy nhiên, Tề Đông Tường đột nhiên buông tay, vẻ mặt nghiêm túc trên khuôn mặt biến mất, nhưng vẫn còn chút giận dữ.
Ông ấy vỗ vai Hứa Diệp, nói: "Tốc độ cập nhật của cậu chậm quá, đã viết xong rồi thì sao không đăng hết một thể, còn đăng từng phần? Tác giả đăng từng phần là đáng ghét nhất, hồi còn trẻ tôi đọc truyện võ hiệp trên tạp chí, cứ phải đợi cập nhật, bây giờ vẫn phải đợi cập nhật."
"Quay xong chương trình thì về cập nhật đi, con gái tôi rất thích Ma Thổi Đèn, cậu cập nhật nhiều thêm thì con bé sẽ không làm phiền tôi nữa."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận