Mọi người ngồi cùng một chỗ cũng không chen chúc.
Bầu không khí trong xe hơi ngột ngạt, không ai nói chuyện với ai.
Lúc này, tai nghe Hứa Diệp truyền đến giọng nói gợi cảm của Vu Vi.
"Hứa Diệp, nhờ cậu đó."
Nếu như cứ tiếp tục im lìm như vậy thì chương trình này còn quay cái gì nữa.
Hứa Diệp không trả lời, hắn lập tức duỗi lưng rồi thở ra một âm thanh thoải mái.
Tất cả mọi người trong xe đều nhìn về phía hắn.
Sau đó, Hứa Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt hắn chợt lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Hỏng rồi hỏng rồi, chiếc xe chúng ta ngồi hình như hỏng rồi!"
Lâm Ca là người thứ nhất mắc mưu, anh ta vội vàng nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, thắc mắc: "Không phải còn tốt lắm sao? Cái nào bị hỏng?"
Ngay cả Trình Thiên Lôi cũng không nhịn được, nhìn về phía Hứa Diệp.
Nếu xe hỏng thì sẽ ảnh hưởng đến việc quay chương trình.
Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Hứa Diệp nghiêm túc nói: "Bánh xe phía sau của chúng ta không đuổi kịp hai bánh trước."
Trong nháy mắt, vẻ mặt của mọi người đều ngơ ngác.
Vu Vi ngồi trên một chiếc xe khác, vẻ mặt xấu hổ, tay cô ấy vô thức nắm chặt thịt trên đùi mình.
'Bảo cậu làm nóng bầu không khí chứ không phải bảo cậu đùa ngu như vậy!'
Bầu không khí trong xe càng lúng túng hơn.
Bốn ca sĩ khác là hai nam hai nữ, đều là ca sĩ hàng đầu thành danh đã lâu.
Hiểu biết của bọn họ đối với Hứa Diệp chỉ dừng lại trên mạng, hiện tại tận mắt nhìn thấy Hứa Diệp, bỗng chốc cảm thấy quả nhiên danh bất hư truyền.
Chàng trai này ở trên mạng và trong hiện thực đều giống nhau.
Đúng là có bệnh mà.
Lúc này, Lâm Ca cũng hùa theo đề tài này, anh ta nói: "Sao bánh xe phía sau có thể đuổi kịp bánh xe phía trước, bánh xe phía sau nếu đuổi kịp bánh xe phía trước, xe của cậu sẽ hỏng."
Hứa Diệp bắt đầu tranh luận.
"Anh xem này, chiếc xe này chạy về phía trước, có phải bánh sau đang đuổi theo bánh trước hay không."
Hứa Diệp khoa tay múa chân một chút, mọi người vừa nhìn thì cảm thấy rất có lý.
Bánh sau không phải là đang đuổi theo bánh trước sao.
Lâm Ca nói: "Đúng vậy, nhưng bánh sau không thể đuổi kịp bánh trước được."
"Sao không thể đuổi kịp, nếu bánh trước dừng lại vậy không phải bánh sau đuổi kịp rồi ư."
"Sao bánh trước có thể dừng lại? Bánh trước dừng lại thì xe sẽ không chạy nữa."
"Xe không chạy, vậy có phải là xe hỏng rồi không?" Hứa Diệp hỏi.
Lâm Ca sửng sốt một chút rồi nói: "Cũng có thể."
Vẻ mặt Hứa Diệp nghiêm túc: "Bánh sau không đuổi kịp bánh trước, bởi vì bánh trước không dừng lại, bánh trước dừng lại thì xe không chạy, xe không chạy là xe bị hỏng, cho nên bánh sau không đuổi kịp bánh trước, có nghĩa là xe hỏng."
Hắn vừa dứt lời, Lâm Ca sửng sốt rồi sau đó nhíu mày nói: "Hở? Không đúng không đúng, trong này có chỗ không đúng."
Lâm Ca lại bắt đầu suy nghĩ.
Những người khác trong xe cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Chuyện rõ ràng rất vô lý nhưng sao lại nghe có lý như vậy?
Nhân viên công tác cũng bắt đầu suy nghĩ.
Sao lại có cảm giác rất có lý vậy chứ?
Lúc này, một nam ca sĩ tên là Mã Lục lên tiếng.
Nam ca sĩ này có làn da rất trắng, vóc dáng không cao, đẹp trai nhưng mang dáng vẻ của một chàng trai đáng yêu.
Mã Lục cũng có tài năng, anh ấy đi theo con đường ca sĩ thực lực.
Mã Lục thấy khó hiểu: "Hứa Diệp, tôi không hiểu lắm, tôi cảm thấy cậu nói không đúng."
Vẻ mặt Hứa Diệp vẫn nghiêm túc.
"Tôi biết mọi người không hiểu lắm, như vậy đi, tôi lại đưa ra một ví dụ, tất cả mọi người chắc đã từng ăn củ sen đúng không?"
Mọi người gật đầu.
Trình Thiên Lôi vẫn duy trì hình tượng Thiên vương, gã cùng lắm là liếc nhìn Hứa Diệp một cái, nhưng biểu cảm trên mặt luôn rất bình tĩnh.
Sau khi nghe Hứa Diệp nói, Trình Thiên Lôi rất muốn nói một câu tôi từng ăn rồi.
Nhưng gã vẫn nhịn được.
Hứa Diệp tiếp tục nói: "Củ sen càng lớn thì lỗ bên trong càng lớn."
Mọi người tiếp tục gật đầu, tỏ vẻ không có ý kiến gì.
"Lỗ càng lớn thì củ sen càng ít thịt."
Mọi người vẫn gật đầu, vẫn không thấy vấn đề gì.
"Thịt củ sen càng ít, như vậy nghĩa là củ sen này càng nhỏ." Hứa Diệp nói.
Lâm Ca ồ lên, nhưng anh ta không lên tiếng.
Anh ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng anh ta không diễn tả được.
Hứa Diệp thong thả nói: "Cho nên củ sen càng lớn thì củ sen càng nhỏ."
Trình Thiên Lôi vốn ngồi ngay ngắn trên ghế rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa, gã dường như muốn nói gì đó vẫn cố gắng nuốt xuống khiến mình bị ho sặc sụa.
Còn những người khác thì đã chìm vào suy tư.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận