Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 413: "Hỷ" (1)

Ngày cập nhật : 2025-09-09 11:01:09
Lúc này, một chùm ánh sáng chiếu vào trung tâm sân khấu.
Hai bóng người mặc đồ đỏ một trước một sau ngồi trên mặt đất.
Hai người này chính là Dương Thư Thành và Chu Tuyết.
Ngay vào lúc này, tiếng nhạc vang lên.
Đây là âm thanh của đàn nhị.
Theo tiếng nhạc đệm, hai người Dương Thư Thành và Chu Tuyết bắt đầu di chuyển.
Cánh tay cùng cơ thể của bọn họ cùng chuyển động theo nhịp điệu.
Dương Thư Thành có vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó, anh nhìn trái nhìn phải, nhưng lại vẫn không tìm được.
Chu Tuyết đứng sau lưng, theo anh như hình với bóng.
Cuối cùng, hai người cũng nhìn thấy nhau.
Hai tay Dương Thư Thành ôm lấy mặt Chu Tuyết, trên gương mặt tràn đầy ý cười.
Đúng vào lúc này, một ánh đèn chiếu vào một bên khác của sân khấu.
Hứa Diệp mặc một bộ trường bào màu đen, cầm microphone trong tay.
Trường bào trên người hắn có tạo hình đặc biệt, giúp hắn toát lên khí khái vô cùng hào hùng, mà trên thắt lưng của hắn còn treo thêm một chiếc kèn xô-na.
Hứa Diệp mở miệng hát:
"Mười tám tháng giêng, ngày lành tháng tốt, nhấc cao lương."
Kiểu hát lần này của Hứa Diệp có hơi khác so với kiểu hát trước đây.
Vừa mở miệng đã mang đến cho người ta một loại cảm giác rất bức bối.
Đây cũng không phải là lễ hội mừng vui đâu nhé!
Trong phòng nghỉ, Thẩm Thiến ngờ vực nói: "Mười tám tháng giêng? Làm gì có ai lại kết hôn vào tháng giêng âm lịch đâu chứ?"
Cô nói câu này xong, mọi người mới kịp phản ứng.
Tháng giêng không thích hợp để tổ chức hôn lễ.
Ngay sau khi mọi người phát hiện ra đoạn này có gì đó không thích hợp, ánh mắt của tất cả khi hướng về phía sân khấu đều đồng loạt thay đổi.
Ôi vãi?
Hứa Diệp, con mẹ nó cậu ta muốn làm gì vậy?
Dương Thư Thành và Chu Tuyết còn đang khiêu vũ, bọn họ rõ ràng là đang diễn một cặp tình nhân.
"Vai gánh hồng trang, một thước một mối hận, vội vã cắt đoạn."
"Rời bỏ người thương, chẳng thể quay về, đành vờ vui vẻ."
"Phách đỏ gõ vang, nói thật nhẹ nhàng, quả là khó đoán."
Sau khi hát xong ba câu này, tất cả mọi người đều cảm thấy bài hát này thật kỳ quái.
Đây không phải hôn lễ sao?
Tại sao lại một thước một mối hận, còn giả vờ vui vẻ?
Trên sân khấu, Dương Thư Thành và Chu Tuyết nhìn đối phương, cả hai đều đang cười.
Chỉ là Dương Thư Thành cười một cách xán lạn, mà ý cười của Chu Tuyết lại có chút gượng ép.
Cái này khiến cho rất nhiều người trong ban giám khảo phải lấy làm lạ.
Đây nhất định không phải là do Chu Tuyết không biết cười mà là do cách sắp đặt trên sân khấu.
Lúc này, khúc nhạc đệm của bài hát lại trở nên sôi động.
Tiết tấu động tác của hai người Dương Thư Thành cũng tăng nhanh hơn.
Tiếng hát của Hứa Diệp lại vang lên lần nữa.
"Nghe xem. Giờ Mão, nhạc hỉ cất lên từ tận ba dặm ngoài kia."
"Trầm bổng. Tiếng vó ngựa dần khơi dậy sầu bi."
"Nói ra thì cũng thật là nhanh, vừa đẩy cửa sương đã tự rơi, đám mèo hoang cũng theo đến tận mấy con phố. Trèo lên cây cổ vẹo, vọng về phía xa có nàng ta đang đợi."
Hai người Dương Thư Thành và Chu Tuyết cùng nhau nhảy múa, rõ ràng là trên mặt của bọn họ đều mang theo nụ cười, rõ ràng là giai điệu bài hát sôi nổi đến vậy.
Nhưng hai người bọn họ lại chưa bao giờ chạm vào nhau.
Rõ ràng là gần nhau như thế nhưng từ đầu đến cuối lại mảy may chẳng thể chạm đến được nhau.
"Trong thôn này cũng thật lạ, khắp nơi đều là cửa đang đóng chặt,
Lại là giày của Vương Nhị Cẩu, rơi bên ngoài thềm cửa kia."
"Chỉ mình nàng còn nhớ rõ,
Tình yêu sâu đậm ấy lại kéo đến bao thị phi ngoài kia."
"Vậy mà lại không phải,
Người vừa mới rồi xuống ngựa kia,
Quan nhân ấy đang nở nụ cười."
Mọi người càng nghe lời bài hát, càng cảm thấy quái lạ.
Gì mà mèo hoang theo tận mấy con phố, cây cổ vẹo của ta, rồi lại còn có chuyện mọi nhà đều đóng kín cửa lại.
Đây là một cuộc hôn nhân nghiêm túc đó à?
Thoạt nhìn thì không phải vậy.
Hứa Diệp, cậu đến cùng đang làm cái gì?
Lúc này, Hứa Diệp dùng một tay tháo kèn xô-na trên thắt lưng xuống, một cái tay khác thì cắm microphone vào giá đỡ.
"Nàng lần này lại là chẳng thể nói thêm được gì nữa,
Nàng cười rồi lại khóc,
Ngươi đoán xem sao nàng lại cười rồi khóc."
Ngay sau khi hát xong câu này, Hứa Diệp nhanh chóng giơ kèn xô-na lên.
Trong tiếng nhạc đệm, lời hát được chính hắn thu âm cũng vang lên.
"Lại khóc rồi, ngươi xem sao nàng đang khóc rồi lại cười đi."
Cùng với phần cuối của lời bài hát, tiếng kèn xô-na vang vọng khắp nơi.
Đương lúc tất cả người đều đang thưởng thức vũ đạo của hai người Dương Thư Thành, đắm chìm trong lời ca tiếng hát.

Bình Luận

0 Thảo luận