Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 407: Tôi đếm đến ba (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-09 11:01:09
Hạ Cường gãi đầu, hơi tránh đi, ông ấy thật sự không hiểu gì sất.
Ông chủ tiệm vé số cũng sốc gần chết, lấy từ trong quầy ra ba trăm nhân dân tệ tiền mặt.
"Tiền này tôi không dám nhận đâu, trả cho người bệnh tâm thần kia đi."
Ông chủ đưa tiền cho Hạ Cường.
Ông ấy nhìn xấp vé cào trên quầy, không biết rốt cuộc xấp vé này đã được bán đi hay chưa.
Tuy nói đã bán rồi, nhưng nó vẫn còn nguyên vẹn.
Nói là chưa bán cũng không phải, người ta trả tiền rồi mà.
Hạ Cường cầm tiền, rời khỏi cửa hàng xổ số.
Thẩm Thiến lắc đầu, cô ấy cảm thấy tinh thần của mình đang không được bình thường.
Hình như bệnh tâm thần của Hứa Diệp có thể lây lan thật sự.
Buổi chiều, Hạ Cường chạy hai đơn hàng.
Người đàn ông trung niên này dọc đường không ngừng lẩm bẩm buổi tối phải đi câu cá, còn nhiệt tình mời mấy người Hứa Diệp đi cùng.
Buổi chiều trở về nhà, Hạ Cường tới căn phòng nhỏ của mình.
Diện tích của căn phòng này rất nhỏ, chưa đầy hai mét vuông, chỉ là một phòng chứa đồ lặt vặt.
Tất cả những gì được để ở đây đều là đồ câu cá của ông ấy.
Chừng mấy loại cần câu khác nhau, cũng như lưỡi câu, dây câu và phao.
Đối với những chiếc ghế câu cá và hộp câu cá, chúng cũng rất cần thiết.
Rất hiển nhiên, Hạ Cường cũng coi như dân trong nghề.
Hạ Cường tự hào giới thiệu cho mấy người Hứa Diệp: "Thấy không, đây đều là hàng ngon tôi để dành được đó, đồ của tôi để ở đây, vợ tôi cũng không dám động đâu nha."
Vừa nói xong, giọng nói của Hà Hiểu Vân truyền đến.
"Ngày nào cũng làm mấy việc dở hơi này, mau đi nấu cơm!"
Hạ Cường lúng túng cười nói: "Tôi đi nấu cơm cái đã."
Đợi mọi người cơm nước xong, buổi ghi hình gần như đã kết thúc tại đây.
Suốt một ngày quan sát, mọi người đã hiểu cơ bản về cuộc sống bình thường của đôi vợ chồng trung niên.
Đối với Thẩm Thiến mà nói, đây là một trải nghiệm tương đối mới mẻ.
Một gia đình bình thường sẽ không thể nào dưỡng ra kiểu cá tính nữ thần lạnh lùng như Thẩm Thiến.
Cô ấy lớn lên trong một gia đình khá giả, hoàn toàn không biết cuộc sống của người bình thường có bao nhiêu gian nan.
Nhanh chóng rửa bát xong, Hạ Cường đi đến phòng chứa đồ sắp xếp dụng cụ câu cá của mình.
Sau đó, ông ấy xách hộp câu cá và túi đựng cần, dứt khoát đi ra ngoài.
Hà Hiểu Vân đang ngồi trên ghế sô pha nhanh chóng đứng dậy đi theo.
"Hạ Cường, ông đi đâu vậy?"
Hà Hiểu Vân kêu lên, lúc này Hạ Cường đã đi đến bên đường.
Hứa Diệp và mấy người gần đó cũng nhìn thấy một màn này.
Thẩm Thiến lẩm bẩm: "Sư phụ Hạ muốn đi câu cá thật à? Nhìn thái độ của chị Hà, hình như không đồng ý đâu."
Mã Lục cười ha hả nói: "Tôi cá năm mươi tệ, chắc chắn Hạ Cường sẽ bị kêu trở về."
Hứa Diệp lắc đầu một cái, không nói gì.
Lúc này Hạ Cường quay đầu liếc nhìn Hà Hiểu Vân, trong miệng chỉ phun ra hai chữ.
"Câu cá."
Hà Hiểu Vân ghét bỏ nói: "Nếu tối nay ông dám đi câu cá, bà đây sẽ nhốt ông ngoài cửa."
Nếu là trước kia, Hạ Cường đã sớm dừng lại, nhưng lần này, ông ấy không quay đầu lại, bước về phía xe của mình.
"Hạ Cường kia, nếu hôm nay tôi để ông bước chân vào nhà, bà đây sẽ theo họ ông, ông quay lại đây ngay!" Hà Hiểu Vân lại hô lên.
Thấy Hạ Cường hoàn toàn không có phản ứng, Hà Hiểu Vân nóng nảy.
"Bà đây đếm tới ba...!"
"Một!"
Lúc này Hạ Cường đã đi bộ ra xe, ông ấy để dụng cụ xuống, mở cửa xe ngồi vào.
Cử chỉ dứt khoát lưu loát, không dông dài chút nào.
Mã Lục nhìn đến sửng sốt.
Cuối cùng trong miệng chỉ có hai chữ.
"Trâu bò!"
Phải biết rằng, ban ngày Hạ Cường chưa từng phản bác lời Hà Hiểu Vân nói.
Duy chỉ có chuyện câu cá là ngoại lệ.
Đây mới là đàn ông đích thực chứ.
Bên kia, Hà Hiểu Vân cười với mọi người một tiếng: "Bây giờ có mọi người ở đây, tôi chừa cho lão ấy chút mặt mũi vậy, buổi tối sẽ để cửa cho lão ấy thò mặt vào."
Cuộc trò chuyện này được người quay phim ghi lại một cách tự nhiên.
Cuộc sống của các cặp vợ chồng trung niên, thật ra đại đa số đều duy trì dưới trạng thái cân bằng.
Ông ghét bà, bà cũng chẳng ưa ông là chuyện bình thường, nói cho cùng là hai bên bao dung lẫn nhau.
Buổi tối, Hứa Diệp nhắn tin cho Hạ Cường.
"Anh Cường, có thời gian thì anh đăng ký một tài khoản Douyin đi, đợi chương trình phát sóng, kiểu gì anh cũng nổi cho xem."
"Chuyện nhỏ, bây giờ tôi sẽ đăng ký ngay."
Hứa Diệp gửi một tin nhắn khác.
"Tối nay câu được cá không?"
Lần này, Hạ Cường trả lời rất nhanh.
"Câu cá phải kiên nhẫn chờ đợi mới được! Hôm nay mà không câu được con nào, ông đây sẽ không vác mặt về nhà!"
Hứa Diệp đoán, có lẽ tối nay Hạ Cường không về nhà được rồi.
Bên phía tổ chương trình, sau khi mọi người trở về, tổ chương trình đã ghi lại vài cảnh tư liệu thực tế, nửa đầu của chương trình Âm Nhạc Lang Thang đã hoàn thành.

Bình Luận

0 Thảo luận