Từ Vân Kì trợn tròn mắt.
Được lắm, còn có thể thế này?
Anh ấy thừa nhận, anh ấy đã dao động rồi.
Các bạn học kia chắc chắn tình nguyện bỏ tiền ra mua ảnh kí tên của Hứa Diệp.
Số tiền kiếm được kia không phải là của anh ấy rồi sao!
Từ Bạch Phong quản lý cực kỳ nghiêm ngặt sinh hoạt phí của Từ Vân Kì, điều này khiến cho Từ Vân Kì phải thường xuyên tự động não để tự mình kiếm tiền.
Từ Nam Gia nhìn biểu cảm của hai người, không vui nói: "Hai anh cút đi cho em, không được bán!"
Bán ảnh kí tên còn là tự mình bán, quả nhiên là thứ cậu ta có thể nghĩ đến.
Điều này nếu như truyền ra ngoài, trên mạng không chừng sẽ nói ra sao đây.
Cuối cùng, Hứa Diệp chỉ chụp một cái ảnh với Từ Vân Kì.
Sau khi chụp ảnh xong, Từ Vân Kì ngồi xuống bên cạnh Hứa Diệp.
Vitality Girls ngồi ở một bên khác, mấy người nói chuyện rất náo nhiệt.
Còn bên Hứa Diệp thì ngượng ngùng lúng túng.
Thật ra Từ Vân Kì có hơi sợ đám đông, ở nhà còn đỡ, nói chuyện với người lạ thì sẽ hơi lo lắng.
Hai người họ ngồi ở trên sofa, Từ Vân Kì thỉnh thoảng lại nhìn Hứa Diệp một cái.
Thấy Hứa Diệp không để ý gì đến mình, Từ Vân Kì mấy lần muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại không biết nói gì.
Hai tay của anh ấy đều nắm chặt vào nhau, liên tục cọ sát.
Lúc này, Hứa Diệp đột nhiên hỏi: "Cậu ăn cơm chưa?"
Từ Vân Kì ngơ ngác.
Lại đến rồi đúng không!
Cậu hỏi mọi người ở đây ai ăn rồi.
Anh ấy ngại ngùng trả lời: "Tôi chưa ăn."
Hứa Diệp gật đầu nói: "Cậu biết bắt chước tiếng lừa kêu không?"
Từ Vân Kì lại ngơ ra.
Tôi học tiếng lừa kêu làm gì?
Anh ấy trả lời: "Tôi không biết."
Hứa Diệp nói: "Tôi dạy cậu."
Từ Vân Kì cảm thấy tiểu não của anh ấy co rút lại.
Anh ấy dùng giọng điệu không chắc chắn lắm nói: "Cậu, cậu dạy đi."
Hứa Diệp ngay lập tức lên tinh thần, hắn nhìn về phía các Vitality Girls hỏi: "Các cô có muốn học tiếng lừa kêu không?"
Các Vitality Girls trợn mắt.
Chúng tôi có bệnh à?
Học tiếng lừa kêu với cậu?
Căn bản không có người quan tâm đến Hứa Diệp.
Hứa Diệp nhích nhích mông, tiến đến gần Hứa Vân Kì hơn một chút nói: "Như thế này, tiếng lừa kêu thì cậu phải dùng họng phát ra, cậu nhìn tôi này."
Sau đó Hứa Diệp bắt đầu biểu diễn, miệng của hắn làm động tác cực lố, trong miệng phát ra tiếng kêu kì quái.
Từ Vân Kì ngơ ngác nhìn Hứa Diệp, người anh ấy tệ dại rồi.
Hứa Diệp không sợ đám đông một tí nào sao?
Cậu là đang ở nhà của người khác nha.
"Học đi, ngơ ra đấy làm gì." Hứa Diệp thúc giục nói.
"Ồ ồ."
Từ Vân Kì làm ra một khẩu hình miệng lố ý như Hứa Diệp, trong miệng phát ra tiếng kêu kì quái.
Sau khi tiếng kêu này phát ra, Từ Vân Kì cảm giác đầu óc nhẹ nhõm hơn không ít.
Hình như mất não rồi.
"Cậu như thế này không đúng, tôi biểu diễn cho cậu thêm lần nữa."
Hứa Diệp tiếp tục kêu lên.
Từ Vân Kì lại học thêm một lần nữa.
Sau đó trong phòng khách không ngừng vang lên tiếng kêu kì quái.
Các Vitality Girls đã nhìn đến ngơ ngác.
Một nhóm người không chơi điện thoại, chỉ nhìn chằm chằm Hứa Diệp và Từ Vân Kì.
Tiểu Từ không biết làm thế nào, thở dài một hơi, giơ tay chặn lên trán.
Bất lực rồi.
Từ Vân Kì bị dắt đi theo rồi!
Mấy chốt là Tư Vân Kì càng học càng hăng, thỉnh thoảng còn hỏi Hứa Diệp: "Tôi học có giống không."
Đợi đến khi Thẩm Hinh Ninh và Từ Bạch Phong đi đến thì hai người đều sững sờ.
Hai người này điên rồi à?
Cho đến khi Thẩm Hinh Ninh gọi mọi người đến ăn cơm, Hứa Diệp và Từ Vân Kì mới dừng lại.
Hứa Diệp cười nói: "Cậu tiếp tục luyện tập đi, đúng rồi, cậu đã nghe bái [Tôi có một con lừa nhỏ] của tôi chưa?"
Từ Vân Kì nói: "Chưa nghe qua."
"Vậy cậu tí nữa đi nghe xem, nghiễn ngẫm kĩ một chút." Hứa Diệp nói.
Từ Vân Kì gật đầu.
Mọi người cùng nhau ngồi xuống trước bàn ăn.
Từ Bạch Phong lấy ra một chai rượu vang từ tủ rượu của ông ta, chai rượu vang này mặc dù Hứa Diệp không biết nhưng nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Từ Bạch Phong thì có lẽ không rẻ.
Sau khi mọi người ăn được một lúc, Từ Bạch Phong giơ ly rượu lên nói: "Bữa cơm ngày hôm nay chủ yếu là muốn cảm ơn sự giúp đỡ của Hứa Diệp đối với Tiểu Gia trong thời gian này."
Hứa Diệp cười mỉm nói: "Chú khách khí rồi, đều là điều cháu nên làm."
Từ Bạch Phong nhếch nhếch mày.
Nên?
Tiểu tử cậu có phải là đã làm chuyện gì rồi?
Ông ta bây giờ quá là nhạy cảm.
Từ Bạch Phong tiếp tục nói: "Cũng chúc mọi người năm mới vui vẻ."
Mọi người đều nâng ly lên.
Sau khi ăn được một lúc, Từ Bạch Phong và Thẩm Hinh Ninh đã đứng lên rời đi.
Hai người họ cũng biết, có họ ở đó những người trẻ này cũng sẽ không được tự nhiên.
Đợi hai người đi khỏi, Hứa Diệp thấp giọng hỏi: "Tiểu Từ, những món ăn này đều là mẹ cô làm sao?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận