Trình Thiên Lôi nghe vậy, tay run lên, đổ cả nước trà ra bàn.
"Người phụ nữ Vu Vi này nghĩ như thế nào vậy? Vì sao lại mời Hứa Diệp?"
Trình Thiên Lôi có hơi phẫn nộ.
Trong mắt gã, Hứa Diệp không có tư cách tham gia chương trình Âm Nhạc Lang Thang này.
Một đám ca sĩ kỳ cựu cạnh tranh với nhau lại đi tìm một người mới đi ra từ chương trình sống còn làm gì.
"Đạo diễn Vu không nói." Trợ lý vội vàng đáp.
Vẻ mặt của Trình Thiên Lôi vô cùng nặng nề.
Điều này cũng có nghĩa là gã và Hứa Diệp sẽ cạnh tranh với nhau.
Nếu đến lúc đó gã thua trên sân khấu đó, vậy thì mấy lời phê bình ngày hôm trước gã mới nói về Hứa Diệp sẽ biến thành trò cười.
Thậm chí bản thân gã cũng sẽ trở thành trò cười.
Trình Thiên Lôi nói: "Lập tức liên hệ bên phía công ty, mở cuộc họp thảo luận một chút."
Trong lòng Trình Thiên Lôi bỗng nhiên có hơi khẩn trương.
Rõ ràng người gã đối mặt chỉ là một người mới trong giới ca sĩ, lại khiến cho gã có cảm giác nguy cơ ngập tràn.
Âm Nhạc Lang Thang vẫn chưa chính thức công bố những tuyển thủ dự thi cuối cùng, chỉ báo trước cho các nhân viên có tuyển thủ dự thi.
Người đẹp trưởng thành Vu Vi đã có kế hoạch riêng trong lòng.
Vào lúc cuộc thảo luận trên mạng vẫn chưa lắng xuống, buổi lễ trao giải thương hiệu Đầu Thủ tròn một năm cũng chính thức bắt đầu rồi!
Tới thứ năm, Hứa Diệp đi cùng Trịnh Vũ tới Phúc Thành trước.
Địa điểm tổ chức buổi lễ trao giải là ở sân vận động Phúc Thành.
Bên phía Đầu Thủ để Đoàn Tử Di tới đón tiếp hắn.
Đoàn Tử Di vốn tưởng rằng trong khoảng thời gian bão táp phong ba này sẽ khiến chàng trai ấy tiều tụy đi một chút, nhưng cô ấy lại không phát hiện ra bất kì manh mối gì trên mặt Hứa Diệp.
Người thanh niên này vẫn đẹp trai như thế.
Và vẫn không được bình thường cho lắm.
Bởi vì Giám đốc Đoàn đã thấy được tư thế xuống xe của Hứa Diệp.
Thật sự là không hề đi theo đường của người bình thường.
Đoàn Tử Di tự mình đưa Hứa Diệp tới khách sạn, Đầu Thủ lắm tiền nhiều của, sắp xếp cho Hứa Diệp ở một căn phòng tổng thống.
Sau khi dàn xếp cho Hứa Diệp và Trịnh Vũ xong, lại ăn thêm một bữa cơm với lãnh đạo của Đầu Thủ.
Sau đó mấy vị lãnh đạo của Đầu Thủ cũng ngẩn ra.
Người anh em cậu không phải đang xây dựng hình ảnh mà là đùa thật hả?
Nhưng cuối cùng cũng không ai nói gì.
Đây chính là người lãnh đạo chỉ định phải tuyển vào.
Hơn nữa, ngoại trừ việc Hứa Diệp có tật xấu, còn lại đều rất bình thường.
Xã giao xong, Hứa Diệp nghỉ ngơi một hồi, sau khi ngủ trưa dậy, đúng lúc nhận được điện thoại của Quách Đông Cường.
Quách Đông Cường là tay chơi bass, chơi cho Hứa Diệp lúc biểu diễn trong trận chung kết của Những Ngôi Sao Ngày Mai.
Bởi vì phải biểu diễn trực tiếp ngay tại buổi lễ, để có được hiệu quả tốt, Hứa Diệp cũng mời mấy người Quách Đông Cường tới hỗ trợ trước, còn có cả Đổng Ngọc Khôn.
Một dàn nhạc, đương nhiên phải chỉnh tề.
Vẫn là vị trí cấu hình như ban đầu.
Sau khi nói về vị trí cho Quách Đông Cường, Hứa Diệp liên hệ với Đổng Ngọc Khôn.
Đổng Ngọc Khôn cũng vừa đến sân bay, nói rằng một lát nữa sẽ tới.
Không bao lâu sau, một đám người gặp mặt ở phòng Hứa Diệp.
Nhìn thấy mấy người quen thuộc, Hứa Diệp cười nói: "Dạo này mọi người khỏe chứ?"
Quách Đông Cường cười xấu hổ: "Cũng ổn."
"Hiện tại em đang làm thầy giáo ở một trung tâm dạy khiêu vũ." Đổng Ngọc Khôn cười nói.
Hứa Diệp rất công nhận thực lực của Đổng Ngọc Khôn.
Giọng gốc của Đổng Ngọc Khôn khá ổn, nếu không phải vì sau lưng không ai chống đỡ, bước vào top 4 chắc chắn không vấn đề gì.
Cậu em này có cả thực lực lẫn nhan sắc, thế nhưng con đường phát triển lại không được thuận lợi cho lắm.
Sau này chắc chắn studio của Hứa Diệp cần ký thêm người, Đổng Ngọc Khôn là một trong những người được chọn.
Chẳng qua hiện tại trong tay Hứa Diệp không có ca khúc nào phù hợp với Đổng Ngọc Khôn.
"Vậy thì được, lúc về mọi người đã luyện trước bản nhạc chưa?" Hứa Diệp hỏi.
"Luyện rồi."
"Vậy được, thế thì chúng ta đi thẳng tới hiện trường để luyện tập thôi."
Hứa Diệp cầm lấy chiếc kèn xô-na ở một bên.
Sau khi nhìn thấy cái kèn xô-na, Quách Đông Cường ngẩn cả người.
"Sao lại còn có kèn xô-na nữa?"
Bản nhạc Hứa Diệp đưa cho anh ta là bản nhạc dựa vào các loại nhạc cụ khác nhau, tách ra tạo thành một bản nhạc, cũng không phải là một bản nhạc hoàn chỉnh.
Bản nhạc Quách Đông Cường viết không có kèn xô-na.
"Không thể có kèn xô-na sao?" Hứa Diệp hỏi ngược lại.
Quách Đông Cường sắp khóc tới nơi.
Cái kèn xô-na của cậu có thể thổi bay cả người luôn đấy.
Cái mác rock'n'roll tử vong trên người cậu đã không thể xé ra được nữa rồi.
Thật sự như đang đi làm tang lễ vậy.
Quách Đông Cường lại hỏi: "Vậy tôi cũng phải mặc đồ trắng sao?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận