Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 203: Ánh mắt muốn giết người là không thể giấu được (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-09 10:59:52
"Chị ngồi phía sau cũng được, em không cần đứng lên đâu."
Trần Vũ Hân xấu hổ, cũng không tiện giải thích mà chỉ kéo Giang Tử Vi tới.
Sau khi cô ấy kéo Giang Tử Vi đến bên cạnh thì nói thầm vào tai Giang Tử Vi vài câu.
Những câu nói này không bị truyền ra.
Giang Tử Vi nghe xong thì vô thức cúi đầu nhìn thoáng qua ngực mình.
Thật ân cần!
Nhưng mà tức quá đi!
Giang Tử Vi chỉ đành chấp nhận, ai bảo cô ấy còn trẻ tuổi mà đã có sân bay chứ.
Chỉ có cô ấy ngồi bên cạnh thì mới không ảnh hưởng đến Hứa Diệp lái xe.
Giang Tử Vi đến bên cạnh Hứa Diệp, sau khi trừng mắt liếc Hứa Diệp rồi mới vén váy lên ngồi cạnh Hứa Diệp.
Một mùi hương bay tới.
Sau khi cơ thể vị công chúa ngọt ngào này kề sát lên người Hứa Diệp, Hứa Diệp có thể cảm giác được cơ thể của Giang Tử Vi đang căng cứng.
Hắn có thể cảm nhận được sự mềm mại của cơ thể Giang Tử Vi.
Nghe nói vị công chúa ngọt ngào này quản lý dáng người vô cùng nghiêm khắc, tuy rằng cô ấy là ca sĩ, nhưng vẫn tập luyện giữ dáng mỗi ngày.
Nếu không cô ấy cũng sẽ không có eo nhỏ mông to.
Đáng tiếc có nhiều chỗ dù rèn luyện thế nào đi nữa, cũng không thể nảy nở được.
Trần Vũ Hân ngồi trên băng ghế nhỏ trong xe.
Lúc này chỉ còn lại Lâm Ca và Lục Diệu Dương.
Ánh mắt Lục Diệu Dương nhìn về phía Hứa Diệp như muốn giết người.
Anh ta ghen tị quá.
Thậm chí sau khi trở về anh ta còn muốn mua một chiếc xe điện để tập lái.
Anh ta đường đường là ca sĩ hàng đầu, bởi vì không biết lái xe điện nên không thể ngồi cùng một chỗ với nữ thần?
Cái này phải tìm ai nói lý đây.
"Tiểu Lục, đi thôi, anh chở cậu." Lâm Ca cười nói.
Anh ta thấy Hứa Diệp một mình ngồi với hai mỹ nữ cũng không có cảm giác gì.
Năm đó, khi anh ta nổi như cồn, không phải cũng như thế sao.
Khi còn trẻ ai không đẹp trai chứ?
'Thằng nhóc này vô cùng may mắn, đáng tiếc lại bị bệnh thần kinh.' Lâm Ca cảm thán trong lòng.
Sau đó, Thôi Hạo chạy xe máy điện dẫn đường ở phía trước.
Hứa Diệp chạy xe ba gác ở giữa, Lâm Ca chở Lục Diệu Dương chạy theo phía sau.
Dương Tử lại thấy khó chịu.
Từ góc nhìn này của anh ta vừa lúc có thể nhìn thấy bóng lưng Hứa Diệp và Giang Tử Vi.
Thân thể hai người kề sát nhau, thậm chí trên đường đi đôi khi có xóc nảy, Giang Tử Vi nắm chặt cánh tay Hứa Diệp.
Cũng may là lúc này Lục Diệu Dương đang đội mũ bảo hiểm nên máy quay không quay được biểu cảm của anh ta.
Nếu không chắc chắn có thể nhìn thấy hai hàng nước mắt.
Khi đoàn của bọn họ đến đường trên trấn thì lập tức có khá nhiều người bu lại xem.
Biết sao được, ai bảo phía sau bọn họ có tổ chương trình đi theo chứ.
Hơn nữa mấy người họ cũng không ngụy trang mà đều để lộ mặt.
Trên đường, một đám quần chúng hóng hớt rất nhiệt tình.
"Thôi Hạo! Đậu má là Thôi Hạo!"
"Lâm Ca, Lâm Ca bằng xương bằng thịt đó!"
"Nữ thần Giang Tử Vi của tôi!"
Rất nhiều thanh niên trong trấn đều kích động.
"Người đàn ông bên cạnh Giang Tử Vi là ai vậy?"
"Trông hơi quen mặt nhưng tạm thời không nhớ ra."
"Vậy mà lại được ngồi chung một chỗ với nữ thần của tôi, tôi chém anh ta!"
Nhưng hiện nay quần chúng đều rất văn minh, nhìn thấy giống như là đang ghi hình chương trình nên cũng không lại quấy rầy.
Mấy người họ chạy trên đường một lúc rồi dừng lại.
Hai bên đường của nơi này đều có rất nhiều người đang bày sạp, người bày sạp đều là những người lớn tuổi.
Sau khi họ nhìn thấy đám người Hứa Diệp chỉ hơi thắc mắc thôi, hiển nhiên là không nhận ra họ là ai.
Nhiều người lớn tuổi rất ít lên mạng hoặc xem ti vi, không biết cũng rất bình thường.
Thôi Hạo xuống xe rồi đi về phía Hứa Diệp hỏi: "Cậu cảm thấy chỗ này bày sạp được không?"
"Tôi qua đó hỏi thử xem."
Hứa Diệp nhảy từ trên xe xuống.
Thợ quay phim cũng lập tức đi theo.
"Cậu định hỏi thế nào?" Thôi Hạo thắc mắc.
Lúc này, mọi người đều xuống xe đi theo sau Hứa Diệp.
Còn Hứa Diệp nghênh ngang đi tới sạp hàng của một ông chú.
Ông chú này đang ngồi trên băng ghế nhỏ, trước mặt là từng thùng trái cây đã được mở ra.
Thấy Hứa Diệp đi tới, vẻ mặt ông chú lộ vẻ khó hiểu.
Giang Tử Vi hơi tò mò, vừa rồi ở dọc đường cô ấy và Hứa Diệp tiếp xúc cơ thể rất nhiều.
Đặc biệt là khi xóc nảy, cô ấy nắm lấy cánh tay Hứa Diệp.
Cảm giác thật giống như nắm phải một ống thép, không xê xích tí nào, mang lại cảm giác rất an toàn.
Phải biết rằng có một số chàng trai trẻ có thể chất rất kém cỏi, cánh tay hoàn toàn không có lực gì cả.
Còn Hứa Diệp thì khác.
Rất thô, rất cứng, rất có sức mạnh.

Bình Luận

0 Thảo luận