Chu Viễn là một diễn viên hành động gạo cội rồi, trong giới trẻ mà nói thì diễn viên hành động có thể đấu tay đôi dường như không có.
Xét trong những ngôi sao lưu lượng thì càng không có.
Hứa Diệp vậy mà lại có thực lực tương đương với Chu Viễn.
Đoạn chiến đấu này thậm chí còn đáng để họ học hỏi.
"Aiya, Đỗ Sùng Lâm cản bước đời sau à, để tôi đến làm đạo diễn thì có phải tốt không!"
Trong lòng rất nhiều đạo diễn ở đó đều nảy ra ý nghĩ này.
Phòng vé của bộ phim này mà rớt đáy thì tuyệt đối không phải là do Hứa Diệp.
Cái tiếng oan này để cho Đỗ Sùng Lâm đội đi.
Đối với mọi người mà nói thì chỉ dựa vào đoạn chiến đấu này thôi cũng đã đủ bỏ tiền ra mua vé rồi.
"Độc Tí Đao" là phim 2D, so với phim 3D thì giá vé sẽ thấp hơn một chút.
Hơn nữa thời gian cũng chỉ có khoảng một tiếng rưỡi, cuối cùng giá vé thực tế cũng sẽ không quá cao.
Sau khi kết thúc bộ phim, mấy người Hứa Diệp đứng dậy đi lên khán đài.
Người dẫn chương trình hỏi: "Mọi người cảm thấy như thế nào?"
Dưới khán đài có một số người tung hô: "Hay!"
Không chỉ có những đạo diễn, rất nhiều người xem cũng bị kỹ năng diễn xuất của Hứa Diệp làm cho chấn động.
Đám người ở trên mạng hoàn toàn là bịa đặt.
Chỉ riêng đoạn chiến đấu đó thôi là đã đá những nam diễn viên cùng tuổi ra xa phía sau rồi.
Mọi người tất nhiên không tiếc lời khen ngợi.
Người dẫn chương trình nhìn về phía Đỗ Sùng Lâm: "Đạo diễn Đỗ, ngài có điều gì muốn nói với mọi người không?"
Đỗ Sùng Lâm cầm lấy mic nói: "Hy vọng mọi người ủng hộ "Độc Tí Đao" của chúng tôi nhiều hơn, tuyên truyền trên mạng nhiệt tình, bảo bạn bè đến rạp chiếu phim thưởng thức. Cho tôi hỏi mọi người một câu, Hứa Diệp diễn có tốt không?"
"Tốt!"
Lần này âm thanh càng to hơn.
Đỗ Sùng Lâm tiếp tục nói: "Mọi người có còn cảm thấy Hứa Diệp là mang vốn đầu tư để vào trong đoàn không?"
"Không!"
Mọi người hét to.
Đỗ Sùng Lâm cười cười, ông ấy cực kỳ xem trọng Hứa Diệp.
Diễn viên thế hệ trẻ nghiêm túc như Hứa Diệp thật sự không nhiều, trong lòng đạo diễn Đỗ cũng có ý nghĩ bồi dưỡng đào tạo.
Ông ấy còn có rất nhiều ý tưởng đang đợi Hứa Diệp đến để thực hiện đây.
Nhưng điều đạo diễn Đỗ không biết đó là Hứa Diệp cũng có ý tưởng muốn đợi ông ấy đến giúp hắn thực hiện.
Sau khi Đỗ Sùng Lâm nói thêm mấy câu với mọi người thì người dẫn chương trình chuyển chủ đề sang Hứa Diệp.
"Hứa Diệp, anh có điều gì muốn nói không?"
"Tôi có, anh đợi một chút."
Nói xong, hắn đưa tay lục tìm trong túi quần.
Một nhóm người đều để lộ ra biểu cảm nghi hoặc.
Cậu ấy muốn làm gì?
Không lâu sau, Hứa Diệp lôi ra hai tờ bản thảo được gấp lại từ trong túi quần.
Hắn kẹp mic ở dưới cánh tay, mở tờ giấy ra.
Người dẫn chương trình ngơ ngác.
Đúng thật là, cậu ấy vậy mà còn chuẩn bị cả bản thảo thuyết trình?
Dưới khán đài, những đạo diễn và nhà sản xuất phim đều há hốc miệng.
"Người này bị hâm à!"
"Chưa từng thấy lễ ra mắt nào lại có người chuẩn bị bản thảo thuyết trình!"
"Tôi nhớ ra rồi, Hứa Diệp - cái người này cực kỳ biết nói những lời thừa thãi!"
Lúc này Hứa Diệp đã mở tờ giấy ra, bên trên đúng thật là có một bản thảo thuyết trình, hơn nữa còn có hai tờ.
Tay trái hắn cầm bản thảo, tay phải cầm mic, mặt nghiêm túc nói: "Xin chào các bạn, các khán giả đang có mặt, tôi là diễn viên chính trong "Độc Tí Đao" - Hứa Diệp, rất vui vì hôm nay được đứng ở đây chia sẻ cho mọi người một vài cảm nhận của tôi."
Người dẫn chương trình ngại không thể ngắt lời của Hứa Diệp, chỉ có thể để kệ cho Hứa Diệp tiếp tục nói.
Đường Tư Kỳ ở bên cạnh đã không nhịn được mà nhoẻn miệng cười rồi.
Chu Viên và Ngưu Cương thì nghiêng đầu, ngoảnh mặt về phía khán giả không nhìn thấy mà cười.
"Trong quá trình quay phim, tôi đã học được rất nhiều thứ từ anh Chu, còn có anh Cương và em Tư Kỳ..."
Hứa Diệp vẫn đang đọc bản thảo.
Không cần phải bàn cãi, bản thảo thuyết trình này được viết bằng những cảm nhận chân thực.
Dù gì đây cũng là do đích thân Hứa Diệp viết.
Đỗ Sùng Lâm nghe mà ngơ ngác, Hứa Diệp giống như viết nhật ký vậy, cảm nhận cuộc sống của đoàn làm phim hay gì gì đó đều có cả.
Còn về phía khán giả phía dưới khán đài, không ít người đã sớm lấy điện thoại ra quay lại.
Điều này cũng quá là hài rồi.
Một màn này đem đến cho mọi người cảm giác như hồi còn đi học, nghe đại diện học sinh thuyết trình trong buổi chào cờ.
Thật sự ngại ngắt lời cậu ấy.
Cuối cùng Đỗ Sùng Lâm cũng không nhịn được nữa.
Bởi vì bản thảo của Hứa Diệp viết đầy hai trang giấy, vậy mà đã qua thời gian rất dài rồi vẫn còn đang đọc trang thứ nhất.
"Hứa Diệp, tàm tạm thôi là được rồi."
Đỗ Sùng Lâm nói.
Ông ấy vừa kịp nói xong câu này thì Hứa Diệp vừa hay đọc đến đoạn tiếp theo.
"Chúng tôi trong công việc phải luôn từ chối hai chữ tàm tạm. Bất luận là hát hay đóng phim, đều không thể ôm thái độ tàm tạm mà làm, mỗi một chuyện đều phải tận tâm tận lực, đem đến cho khán giả một tác phẩm tốt nhất."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận