Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 179: Mọi người đều điên cả rồi

Ngày cập nhật : 2025-09-09 10:59:51
Bếp từ, nồi lẩu có ngăn, đế nồi lẩu, nước khoáng.
Hai hộp thịt bò cuốn, hai hộp thịt dê cuốn, một hộp lòng bò, một hộp lòng bò ngàn lớp...
Tất cả đều là nguyên liệu để nấu lẩu.
Sau khi người giao hàng lấy tất cả ra, anh ta quay người bỏ chạy.
Lúc này, tất cả mọi người trong phòng tập thể dục đều ngây ngẩn cả người.
Con mẹ nó hắn muốn làm gì?
Đừng nói với tôi là hắn muốn nấu lẩu trong phòng tập thể dục nhé!
Hắn có bị bệnh không vậy?
Đến giờ, Ngưu Cương mới hiểu được công dụng của cái bàn này.
Mẹ nó hóa ra cậu ấy cố ý di chuyển cái bàn này đến đây chỉ để ăn lẩu thôi á?
Cậu có chắc là đầu óc cậu không có vấn đề gì không vậy?
Đây là phòng tập thể hình đấy!
Ở một bên khác, Hứa Diệp đã xé gói gia vị lẩu, thả vào nồi uyên ương, sau đó đổ nguyên một thùng nước khoáng vào.
Lò vi sóng và những thứ khác đều đang hoạt động.
Thời nay, việc mua lẩu về ăn rất tiện lợi, cho dù không có nồi nấu lẩu thì vẫn có một số nhà hàng bán mang đi có kèm theo nồi.
Dịch vụ trọn gói cực kỳ chu đáo.
Thấy một mình Hứa Diệp dọn đồ ăn trong túi ra bàn, Đường Tư Kỳ cũng đi tới giúp hắn mở túi đồ ăn.
Chẳng bao lâu sau, bàn ăn đã được bày biện sẵn sàng.
Nồi lẩu đặt ở giữa, bốn phía còn lại toàn là nguyên liệu thả lẩu.
Khi nước trong nồi sôi lên, mùi thơm của nồi lẩu lan ra cả gian phòng, quẩn quanh khắp phòng tập thể hình.
Vẻ mặt Chu Viễn quái dị, anh ta hỏi: "Hứa Diệp, đây là bữa ăn tập thể hình mà cậu mời bọn tôi à?"
"Đúng vậy." Hứa Diệp đáp.
Chu Viễn cứng cả người.
Anh ta còn tưởng bữa cơm tập thể hình mà Hứa Diệp nói là sau khi luyện tập, mọi người sẽ cùng nhau ăn một bữa ít calo, thể hiện chút tấm lòng mà thôi.
Ai ngờ ý của cậu là ăn một bữa lẩu chứ?
Tên nhóc cậu hơi quá rồi đó nha!
Chu Viễn nhìn chằm chằm nồi lẩu đã sôi ùng ục, nuốt nước miếng.
Thơm quá đi mất.
Nhất là đối với người đang tập thể hình.
Lực sát thương không gì sánh nổi.
Chu Viễn nhanh chóng bị hạ gục.
"Hứa Diệp, hình như chúng ta không nên ăn lẩu đâu?" Chu Viễn hơi khó xử nói.
"Sao lại không nên?" Hứa Diệp hỏi lại.
Chu Viễn sững sờ.
Anh ta bị hỏi đến nghẹn họng.
Lúc này, Hứa Diệp đã ngồi vào bàn, bắt đầu thêm rau vào nồi.
"Anh Chu, ngon lắm, mau ngồi xuống ăn đi." Hứa Diệp kêu.
Chu Viễn cảm thấy bụng anh ta đã gào thét cồn cào.
Hứa Diệp, cậu đúng là không phải người!
Cậu định dùng chuyện này để kiểm tra cán bộ đấy à?
Mùi thịt tràn ngập trong không khí, cuối cùng Chu Viễn cũng nhịn không nổi nữa.
"Chỉ lần này thôi, chỉ lần này thôi, chuyện này không bao giờ có lần thứ hai!"
Anh ta thầm nghĩ trong lòng, sau đó ngồi xuống ghế.
Ngưu Cương đứng một bên cũng ngớ cả người.
Không phải nói là muốn tập thể hình giữ dáng sao?
Nhưng mùi này thật sự thơm quá đi mất!
Không ai có thể cưỡng lại nổi sự mê hoặc của đồ ăn ngon!
"Không được, mình không thể sa đọa như vậy được, nếu ăn bữa này thì công sức luyện tập cả ngày hôm nay coi như đi tong." Ngưu Cương tự nhủ với chính mình như vậy.
Đúng lúc này, Hứa Diệp lại kêu: "Ngưu Cương, mau vào ăn cùng đi!"
Ngưu Cương lập tức cười đáp: "Được được! Đến ngay đây!"
Bốn người nhanh chóng ngồi quanh bàn ăn, bắt đầu nhúng thịt.
Trong phòng tập thể hình, động tác của những người khác đã dừng lại từ lâu.
Như này thì còn tập thế quái nào được!
"Người anh em, hay là chúng ta đừng tập nữa? Chỉ hôm nay thôi?"
"Được, chỉ hôm nay thôi!"
"Haha ăn thôi! Mau đi ăn!"
Không ít người rời khỏi phòng tập thể hình, ra ngoài kiếm đồ ăn.
Cũng đã hơn nửa đêm rồi, chẳng mấy ai chịu nổi.
Nhân viên khách sạn nhanh chóng phát hiện bọn Hứa Diệp đang nhúng lẩu trong phòng tập thể hình.
Quản lý lật xem nội quy phòng tập, phát hiện không có bất kỳ điều lệ nào nói không được phép ăn uống trong phòng tập thể hình.
Có vi phạm gì không?
Không vi phạm gì cả.
Chỉ là việc này quá kỳ dị thôi.
Quản lý nhìn bàn lẩu kia, hỏi: "Mấy người kia là ai?"
"Đoàn làm phim Độc Tí Đao, người đẹp trai nhất kia chính là Hứa Diệp." Cấp dưới đáp.
Quản lý bỗng lộ vẻ sửng sốt.
"Là Hứa Diệp à, vậy thì không có gì kỳ lạ. Đưa thêm một quy định vào nội quy phòng tập thể hình của chúng ta đi, không được ăn lẩu trong phòng tập thể hình, ngày mai in ra dán lên tường." Quản lý căn dặn cấp dưới.
"Vậy quản lý, giờ chúng ta mặc kệ bọn họ sao?" Cấp dưới ngờ vực hỏi.
"Kệ, để bọn họ ăn lẩu đi, Hứa Diệp vốn khác người như vậy rồi!" Quản lý sờ sờ cái bụng vốn đã tròn ủm của mình.
Cuộc sống bỗng dưng có thêm một nỗi buồn phiền nho nhỏ.
Chờ đến khi bọn Hứa Diệp ăn xong, Đường Tư Kỳ vuốt ve cái bụng đã căng phồng của mình, nở nụ cười thỏa mãn.

Bình Luận

0 Thảo luận