Hứa Diệp trâm mặc vài giây sau đó gật đầu.
"Được, ta sẽ mở riêng cho ngươi một buổi diễn xướng, ngươi chọn bài, ngươi chọn bài gì ta hát bài đó."
Đợi Hứa Diệp sắp xếp xong xuôi, hắn bảo nhân viên công tác bưng lên một cái mâm.
Trên mâm đặt mười cái vòng tay.
Hứa Diệp giới thiệu: "Trên cái vòng tay này hiển thị đếm ngược tử vong, thời gian vê không, chúng ta sẽ vì các ngươi thực hiện an tử, tất cả mọi người đeo vòng tay vào đi.
Bàng Đào bọn họ cũng không để ý, từng người đeo vòng tay vào.
Trên vòng tay có một màn hình, hiển thị ngày, giờ, phút, giây, thời gian là đếm ngược.
Làm xong những việc này, nhân viên công tác chuyên môn cùng Bàng Đào bọn họ kết nối, giúp bọn họ trải qua đoạn thời gian vui vẻ nhất trước khi chết.
Buổi tố, Bàng Đào và mọi người ở trên bãi cát ăn đồ nướng ngoài trời, từ xa truyền đến tiếng kêu gào của một nam nhân.
Đó là nam nhân nói muốn khỏa thân đang cưỡi trên lưng đà điểu, phát ra tiếng kêu gào. Bàng Đào hỏi: "Con da điểu đó là đực hay cái?
Nhân viên công tác bên cạnh nói: 'Hình như là đực.
Bàng Đào gật gật đầu nói: "Cũng làm khó con đà điểu này rồi."
Qua nửa canh giờ sau, nam nhân khỏa thân mặc quân áo trở về.
Trên mặt hắn tràn đây vẻ hưng phấn.
Hắn nhìn vê phía nhân viên công tác, hỏi: "Ta muốn cưỡi trên lưng hổ khỏa thân."
Nhân viên công tác nói: Không thể."
Nam nhân kia không vui: Vi sao không được?
Nhân viên công tác nói: "Dựa theo quy định của hợp đồng, còn chưa đến thời gian ngươi chết, nếu ngươi cưỡi trên lưng hổ khỏa thân sẽ vi phạm hợp đồng."
Trong lúc nhất thời, Bàng Đào và đám người đều cười thành tiếng.
Đây không phải là nói cưỡi lưng hổ sẽ bị hổ ăn saol
Nam nhân kia chỉ có thể tiếc nuối nói: "Thôi thôi, ta còn không muốn nhanh chết như vậy đâu."
Những ngày sau đó, nguyện vọng của mọi người cũng lần lượt hoàn thành, nữ nhân kia cũng đưa mẫu thân ngôi trên xe lăn đến hòn đảo chơi mấy ngày. Mẫu thân ban đầu còn có chút căng thẳng và không thích ứng, sau đó cũng dần dân thích ứng.
Đêm nay, Bàng Đào chơi mệt mỏi trở vê phòng ngủ.
Hắn nhìn lướt qua vòng tay trên cổ tay, đếm ngược phía trên vẫn đang chạy.
Trước kia hắn còn đang kỳ vọng ngày đếm ngược kết thúc, nhưng hôm nay, hắn lại không muốn nhìn thấy cái đếm ngược này, hắn không muốn đếm ngược về không.
Hắn tháo vòng tay xuống ném lên trên bàn, hắn không muốn nhìn cái đếm ngược này nữa.
Thời gian từng ngày trôi qua, Bàng Đào phát hiện, vòng tay trên tay của mọi người đều biến mất.
Mọi người ra ngoài chơi đều không đeo vòng tay này nữa.
Tiếng cười trên đảo cũng càng ngày càng nhiều.
Không một ai nói, nhưng trong ánh mắt của mọi người, đều đã hiểu.
Mười người bọn họ, đều không muốn ngày đếm ngược về không đến.
Khi thời gian đến ngày cuối cùng.
Buổi tối, trên Hỏa Hoa Đảo đã dựng một sân khấu ngoài trời.
Hôm nay là ngày Hứa Diệp biểu diễn cho Bàng Đào.
Bàng Đào và mọi người đều ngôi ở dưới sân khấu, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười vui vẻ.
Kết quả lúc này, trên màn hình lớn phía sau sân khấu xuất hiện một cái đếm ngược.
Trên đếm ngược chỉ còn lại mấy canh giờ, sáng mai sẽ về không.
Nụ cười trên mặt Bàng Đào và đám người trong nháy mắt liền biến mất.
Hứa Diệp đi lên sân khấu, nghiêm túc nói: "Ta rất tức giận, chúng ta tuy rằng không có yêu câu, nhưng các ngươi sao không đeo vòng tay lên? Mọi người phải chú ý thân phận của mình!"
Bàng Đào và đám người đều không nói gì.
Hình ảnh chuyển một cái, đếm ngược biến mất.
Trên mặt Hứa Diệp lộ ra nụ cười.
"Được rồi, ta tuyên bố, buổi diễn xướng của Hứa Diệp chính thức bắt đầu, hát lên cho tai"
Âm nhạc trong nháy mắt vang lên, bài hát đầu tiên chính là ( Tối Huyễn Dân Tộc Phong 》.
Không khí toàn trường trực tiếp bùng nổ.
Trong từng đống lửa, trong ánh đèn, trên mặt Hứa Diệp cũng mang theo nụ cười vui vẻ.
Đợi đến sau đó, Bàng Đào và mọi người cũng đều chạy lên trên sân khấu ca hát, không nghĩ gì, không quản gì.
Mấy canh giờ sau, Bàng Đào và đám người trở vê dưới sân khấu, âm nhạc cũng yên tính lại.
Trên sân khấu chỉ còn lại Hứa Diệp.
"Buổi hòa nhạc của chúng ta sắp kết thúc, tiếp theo xin gửi tặng mọi người bài hát cuối cùng, một ca khúc mới tiếng Quảng Đông.
Âm nhạc vang lên, trên màn hình lớn xuất hiện tên bài hát.
Thiên Thiên Khuyết Ca 》.
Bàng Đào lộ rõ vẻ kinh hỉ.
Nếu không phải bây giờ bọn họ không có điện thoại, hẳn đã sớm bắt đầu chụp ảnh, quay phim.
Đến đây còn được nghe bài hát mới, thật sự là có chút ngoài dự liệu.
Cùng với âm nhạc vang lên, giọng hát của Hứa Diệp châm chậm cất lên.
"Châm chậm hồi tưởng, đêm tối từng thuộc ve đôi ta -"
"Rực rỡ vẫn là người, tặng ta vâng dương trong tim -"
Một nỗi buồn man mác bắt đầu lan tỏa khắp nơi.
Som mai chia ly người, đường có lẽ cô đơn mà dăng dặc -"
Bàng Đào nhìn lời bài hát trên màn hình lớn, trong lòng nảy sinh vô vàn ý nghĩ. Nếu không có gì bất ngờ, sáng mai hắn sẽ phải rời xa thế giới này.
Bài hát này của Hứa Diệp, chính là hát về sự ly biệt.
"Ngày sau dù cho ngàn ngàn bài ca, phiêu đãng trên đường xa ta đi -
"Ngày sau dù cho ngàn ngàn sao đêm, sáng hơn trăng đêm nay ¬-
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận