Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 385: Album Tục Nhạc (1)

Ngày cập nhật : 2025-09-09 11:01:09
Bạn cùng phòng còn tưởng là Mã Lục nên không đến làm phiền, về nhà thấy Mã Lục vẫn nằm trên giường mới biết chuyện.
Thực ra khi nói chuyện với bạn gái, Mã Lục đã cảm nhận được đối phương đang nói dối.
Người thực sự thích bạn, sao có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói "Em còn bận việc." khi nghe tin bạn bị thương?
Chỉ là anh ấy không muốn tin mà thôi.
Mã Lục tiếp tục nhìn lời bài hát, đọc từng câu một thật kỹ, thật cẩn thận.
Nhưng tâm trí anh ấy đã bị lời bài hát kéo về thời sinh viên.
Mối tình thời đại học tuy kết thúc vội vàng, nhưng những kỷ niệm đó vẫn luôn chôn sâu trong lòng Mã Lục.
Tình yêu thời sinh viên vốn chẳng màng đến những nhân tố khác.
Chỉ là thích người ấy, muốn ở bên người ấy cả đời này.
Muốn cùng người, trải qua một mối tình không chia tay.
"Ai còn nhớ ngày ấy anh níu lấy tay em và nói, sẽ mãi yêu em như vậy."
Đọc đến câu cuối cùng, vẻ mặt Mã Lục trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Cách tiếp cận của bài hát này khác hoàn toàn so với dự đoán của anh ấy.
Không phải là một bản tình ca ngọt ngào miêu tả một mối tình không bao giờ chia tay giữa hai người, mà là câu chuyện về một người chẳng thể nào buông tay một mối tình.
Cách tiếp cận này rất thú vị.
Có thể cũng có ca sĩ khác nghĩ đến ý tưởng này, nhưng chưa chắc sẽ viết.
Phát đường không phải sẽ tốt hơn sao?
Tình ca ngọt ngào sẽ được công chúng dễ dàng đón nhận hơn mà.
Hứa Diệp hỏi: "Cậu đọc xong rồi?"
Mã Lục gật gật đầu, nói: "Bắt đầu hát đi."
"Tôi biểu diễn trước cho cậu một lần, xem kỹ đấy nhé, tôi chỉ làm mẫu một lần thôi."
Hứa Diệp cầm lấy cây đàn guitar để sẵn trong phòng thu âm và bắt đầu hát.
Kết quả là ngay khi nghe, mắt Mã Lục bắt đầu ươn ướt.
Lúc mới nhìn vào lời bài hát, Mã Lục còn cảm thấy khá ổn, nhưng khi tiếng hát vang lên, Mã Lục hoàn toàn không thể kiềm được nước mắt.
Anh ấy cố nén nước mắt, không để nó rơi xuống.
Hát xong một lần, Hứa Diệp đưa cho Mã Lục một chai nước ngọt, tự mình cũng mở một chai.
Hứa Diệp uống một ngụm nước ngọt, hét lên một tiếng lớn.
Mã Lục tò mò hỏi: "Cậu hét gì vậy?"
Hứa Diệp chỉ vào dòng chữ trên chai.
Đồ uống này tên là "Hét Lên".
Hứa Diệp lại uống một ngụm, lại hét lên một tiếng.
Mã Lục mở to mắt, không thể tin được.
Còn có thể chơi như vậy sao?
Anh ấy lập tức mở chai nước ngọt của mình rồi uống một ngụm.
Sau đó cũng hét lên một tiếng thật to.
Bỗng chốc Mã Lục cảm thấy lên tinh thần ngay.
Anh ấy đã uống loại nước ngọt này trước đây, nhưng lần này đem lại cảm giác rất khác.
Vì vậy, trong phòng thu âm thỉnh thoảng lại vang lên tiếng hét của đàn ông.
Không biết từ bao giờ, nhân viên phòng thu âm đã nép ở cửa, nghe tiếng động bên trong, mọi người nhìn nhau, lộ vẻ mặt quái dị.
Hai tên đàn ông này không phải đang luyện hát sao?
Sao trong phòng lại thỉnh thoảng phát ra tiếng hét chói tai như thế?
Không thể nào, không thể nào?
Đúng lúc những nhân viên này đang nghĩ vẩn nghĩ vơ thì cửa phòng mở ra, Hứa Diệp bước ra từ bên trong.
Trên tay hắn vẫn cầm chai nước Hét Lên.
Còn Mã Lục thì vẫn ở trong phòng tập luyện thêm, cảm xúc của Mã Lục đã vào đúng chỗ, còn lại chỉ cần tập luyện thuần thục toàn bộ bài hát.
Thấy ông chủ, đám nhân viên này lập tức nói: "Chào Tổng Giám đốc Hứa ạ!"
"Đứng ở cửa làm gì vậy?" Hứa Diệp hỏi.
Nhóm người này lập tức bắt đầu di chuyển, người thì chống tay xuống tường tập hít đất, người thì bắt đầu đi qua đi lại như con thoi.
Còn có một nhân viên nam làm động tác đánh bóng rổ.
"Chúng tôi đang tập thể dục."
Mọi người đồng thanh nói, chỉ là giọng điệu có vẻ xấu hổ.
Hứa Diệp gật đầu: "Tập thể dục rất tốt! Phải tập luyện, sức khỏe mới là vốn quý của cách mạng, hôm nào tôi sẽ làm một phòng tập thể dục cho công ty chúng ta, sau này cứ tập luyện trong phòng tập thể dục, đừng tập luyện ở hành lang nữa."
"Hả?" Các nhân viên đều ngớ ra.
"Tập hợp mọi người lại, họp!"
Hứa Diệp ra lệnh, sau đó uống một ngụm nước ngọt Hét Lên rồi rời đi.
Uống một ngụm, hét lên một tiếng "A".
Mọi người nhìn theo bóng lưng của Hứa Diệp, lúc nghe tiếng hét vang lên, ai cũng há hốc mồm.
Thì ra tiếng hét chói tai đến từ đây à?
Hình như bệnh tình của ông chủ nhà mình càng lúc càng nghiêm trọng rồi.
Trong phòng làm việc lớn của Đây Là Studio Lớn.
Hứa Diệp và các nhân viên của Đây Là Studio Lớn đang ngồi họp.
Những nhân viên này vốn dĩ đang được nghỉ phép, nhưng thời gian nghỉ phép của các công ty trong ngành giải trí vốn không cố định, sau khi được triệu tập, hôm nay hầu hết mọi người đều có mặt đầy đủ.
Ngoài ra còn có Trịnh Vũ, "trợ lý Chủ tịch" của Đây Là Studio Lớn.
Ông chủ của Giải trí Thanh Quang - Vương Húc, và Giám đốc Âm nhạc của Giải trí Thanh Quang - Triệu Văn Viễn.

Bình Luận

0 Thảo luận