Như này cũng quá là ngắn rồi?
Nhà phê bình âm nhạc Cảnh Hi Duyệt là người chú ý tới nhạc nền sớm nhất.
Cô là người làm ngành này, so với khán giả bình thường thì càng nhạy bén hơn.
Bài hát này trước kia cô chưa từng nghe thấy. Tuyệt đối không phải là bài hát đã phát hành trên thị trường, chỉ có thể là một bài hát mới mà thôi.
Cảnh Hi Duyệt trực tiếp gửi tin nhắn riêng cho Hứa Diệp.
"Viện trưởng, nhạc nền cậu dùng trong video biến đổi trang phục là bài hát mới hả?"
Nhắn tin nhắn này, đơn giản là bởi vì cô không kìm nổi lòng hiếu kỳ, cũng không mong đợi Hứa Diệp sẽ trả lời.
Kết quả không bao lâu, Hứa Diệp lại trả lời tin nhắn riêng này của cô.
Lúc vừa nhìn thấy tin nhắn trả lời, Cảnh Hi Duyệt kích động đến mức nhảy dựng lên.
Vậy mà thật sự là bài hát mới!
Cô nhanh chóng trả lời Hứa Diệp.
"Cậu tính khi nào sẽ đăng bản hoàn chỉnh vậy? Muốn nghe!"
Qua một lúc, tin nhắn của Hứa Diệp gửi tới.
"Không tính, cứ muốn tiếp đi."
Hai mắt của Cảnh Hi Duyệt mở lớn, cả người choáng váng.
Có người nào đối xử với fan giống như cậu ấy hay không?
Cậu có tin tôi...
Hình như cũng không có gì có thể đe dọa Hứa Diệp.
Cảnh Hi Duyệt gửi tới một icon khóc thút thít.
Bên Hứa Diệp cũng không có trả lời lại nữa.
Cảnh Hi Duyệt chụp màn hình đoạn đối thoại của cô và Hứa Diệp ra, đăng lên Weibo.
"Anh em ơi, rã nhóm thôi. Hứa Diệp không tính đăng bài hát này, còn kêu tôi cứ muốn tiếp đi. Ai ở gần cậu ấy, nhìn xem có thể bắt cóc cậu ấy được không?"
Cảnh Hi Duyệt mang theo oán niệm đăng văn án này này lên.
Kết quả là cô vậy mà không nghĩ tới Hứa Diệp sẽ nhắn lại ở khu bình luận.
"Người đang ở Cố Cung, hoan nghênh các vị."
Ngoài văn án đó, Hứa Diệp còn đăng thêm một tấm ảnh.
Góc độ chụp của bức ảnh này là dùng điện thoại chụp hướng xuống đất, trong bức ảnh là hình dáng bóng đổ ở trên mặt đất.
Dựa theo đường nét của cái bóng đó, rõ ràng có thể nhìn thấy trên tay của người này đang cầm một cây đao lớn.
Cư dân mạng sau khi nhìn thấy bức ảnh này, ngay lập tức cảm thấy vui vẻ.
"Coi như cậu lợi hại."
"Có đao thì ngon lắm hả? Anh em nào ở Kinh Thành hãy đi xử cậu ấy đi."
"Đúng vậy, một đao này của Hứa Diệp rơi xuống, chỉ cần cậu không chết, thì không cần sầu lo cơm áo sau này nữa rồi!"
Mọi người sôi nổi bình luận dưới bài viết của Hứa Diệp.
Không lâu sau, tài khoản Weibo chính thức của Đây Là Studio Lớn cũng đã chia sẻ bài viết này.
"Thật sự muốn nghe bài hát của ông chủ chúng tôi sao? Chỉ cần độ hot của [Tôi học tập di vật văn hóa ở Cố Cung] ở Penguin Video phá vạn, tôi sẽ đi tới chỗ máy tính của ông chủ, trộm bài hát này rồi đăng lên cho mọi người. Yên tâm, ông chủ bây giờ đang ở Kinh thành, tôi ở An Thành, tôi không sợ cậu ấy."
Sau khi bài viết này được đăng lên, cư dân mạng trực tiếp la lên thật thành thạo.
Nếu cậu đã nói vậy thì bộ phim tài liệu này không thể không xem rồi.
Cuối cùng, đồng hồ điểm 8 giờ.
"Tôi học tập di vật văn hóa ở Cố Cung" chính thức phát sóng.
Kênh phim tài liệu của CCTV đi thẳng vào chủ đề.
Hầu hết khán giả vẫn chọn xem ở Penguin Video.
Thời buổi này, thật sự rất ít người xem TV.
Hôm nay là thứ sáu, rốt cuộc Triệu Tuệ Đình cũng được về nhà xả hơi sau một tuần ru rú ở trường.
Vào lúc tám giờ tối, Triệu Tuệ Đình ngồi vào bàn học, trước mặt là mấy tờ bài thi.
Ngoài ra trên bàn còn có một cái máy tính bảng.
Nhờ vào thành tích xuất sắc trong cuộc thi giữa kỳ, cô đã thành công được ba mẹ cho phép sử dụng máy tính bảng.
Vừa đúng tám giờ, Triệu Tuệ Đình đã bấm vào Penguin Video, mở bộ phim tài liệu [Tôi học tập di vật văn hóa ở Cố Cung].
Thật ra cô không có hứng thú với bộ phim tài liệu này, trong ấn tượng vốn có của cô, phim tài liệu rất nhạt nhẽo và khô khan, khiến cho người xem cảm thấy buồn ngủ.
Cho nên cô không định xem bộ phim tài liệu này, bấm vào chỉ là để đóng góp một ít độ hot cho video, để có thể nghe bài hát mới của Hứa Diệp mà thôi.
Triệu Tuệ Đình sử dụng tài khoản thành viên Penguin Video của mẹ cô, sau khi bấm vào thì không có quảng cáo mà xem luôn.
Khi video bắt đầu chạy, cô nói thầm trong lòng: "Mình chỉ xem một xíu thôi, nếu không thú vị thì không xem nữa, tám mươi phần trăm là không có gì thú vị rồi."
Mở đầu phim, nhìn từng món di vật văn hóa ở trong tay thợ thủ công, Triệu Tuệ Đình không có cảm giác gì hết.
Chẳng mấy chốc, mười chữ lớn [Tôi học tập di vật văn hóa ở Cố Cung] hiện lên.
Phần mở đầu kết thúc, nội dung chính bắt đầu chiếu.
Một đám người đeo khẩu trang xuất hiện trong tầm mắt, bọn họ đang chuyển một thứ gì đó.
Giọng tường thuật vang lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận