Trong phòng chiếu phim, những người nhận được lời mời tham gia lễ ra mắt đã đến cả rồi.
Trong này có một số người là nhà bình phẩm phim, một số khác là đạo diễn, nhà sản xuất phim và khán giả phổ thông.
Khoảng thời gian gần đây, Hứa Diệp đang tâm điểm của sự chú ý.
Sau khi hắn đi vào thì ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía hắn.
"Vẻ ngoài này đúng thật không xoàng nha."
"Đây không phải là khá bình thường sao? Nhìn cũng không giống dáng vẻ có bệnh đó."
"Đẹp trai quá, chỉ dựa vào gương mặt này thì phim xem xong cũng không phải là uổng phí."
"Thế nên rốt cuộc là điều gì khiến trạng thái tinh thần của cậu ấy không bình thường vậy?"
Trong những tiếng bàn luận của khán giả, đội ngũ sáng tạo đi đến bên dưới màn hình lớn.
Đỗ Sùng Lâm thay mặt đội ngũ sáng tạo gửi lời chào đến các vị khách mời, sau đó lần lượt là mấy người Hứa Diệp.
Sau khi hoàn thành một loạt các thủ tục tiêu chuẩn thì nhân viên làm người dẫn chương trình part time nói: "Mời mọi người ngồi, phim chuẩn bị bắt đầu chiếu."
Mấy người Hứa Diệp ngồi tại vị trí mà họ được sắp xếp cho.
Hứa Diệp đến bây giờ vẫn chưa được xem bản hoàn chỉnh cuối cùng của phim, hắn khá là hiếu kỳ với bản cuối cùng này.
Dưới khán đài, một số đạo diễn đã bắt đầu âm thầm bình luận.
Điều họ quan tâm thực ra không phải bộ phim mà là kỹ năng diễn xuất của Hứa Diệp.
Người chuyên nghiệp tất nhiên sẽ không giống với ở trên mạng, độc đoán nói kỹ năng diễn xuất của Hứa Diệp không ổn.
Kỹ năng diễn xuất rốt cuộc có tốt hay không thì phải xem mới biết được.
Đương nhiên, bọn họ cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
Hứa Diệp đến lớp diễn xuất cũng chưa từng học, vậy nên diễn xuất cũng không thể trông mong là tốt.
Xác suất cao sẽ giống như rất nhiều ngôi sao nam lưu lượng hiện nay, đẹp trai là được.
Còn về biểu cảm, động tác, lời thoại..., thì rối tung rối mù.
Đèn trong phòng tắt ngúm, trên màn hình lớn bắt đầu chiếu phim.
Câu chuyện trong phim bắt đầu từ đoạn hồi tưởng của nhân vật do Đường Tư Kỳ đóng.
Cốt truyện tổng thế không tính là phức tạp.
Hứa Diệp cũng là lần đầu ngồi ở dưới khán đài nhìn mình biểu diễn ở trên màn ảnh rộng, cảm giác có chút khác biệt so với xem phim của người khác.
Vấn đề duy nhất chính là, Đỗ Sùng Lâm lại không làm người.
Rất nhiều chỗ trong phim mang theo một thứ sức mạnh văn học kì lạ của tuổi trẻ.
Nhưng thực lực của Đỗ Sùng Lâm đã giúp cho phong cách của cả bộ phim trở nên cực kỳ nổi bật.
Một loại phong cách giang hồ hào phóng.
Bên trong có sự hiểu biết của bản thân Đỗ Sùng Lâm.
Sau khi bộ phim chiếu được hơn một tiếng thì đã bước vào đoạn kết.
Thiên Bá do Chu Viễn sắm vai đem theo người đuổi giết đến sơn trang Chú Đao.
Một trận hỗn chiến bắt đầu.
Tuy nhiên, người của sơn trang Chú Đao căn bản không phải đối thủ của những người này.
Trần Thiết bỏ chạy cùng trang chủ, giữa đường gặp được Chu Đồng, vậy nhưng Thiên Bá đã đuổi đến nơi.
Giữa khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hứa Diệp thủ vai Thẩm Đạo Quang xuất hiện.
Mấy người đang trốn chạy, sau khi nhìn thấy Thẩm Đạo Quang thì trong mắt ánh lên sự kinh ngạc.
Sau đó, một trận chiến giữa Thẩm Đạo Quang và Thiên Bá cũng diễn ra.
Khi mà họ bắt đầu chiến đấu, trong phòng lập tức vang lên tiếng cảm thán của không ít người.
Cây đoản đao trong tay của Hứa Diệp linh hoạt và dễ dàng sai khiến.
Hứa Diệp và Chu Viễn trong trận chiến đấu này có thể nói là đấm nào đấm đấy đau thấm vào da thịt.
Rất nhiều đạo diễn có mặt sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì bàng hoàng sửng sốt.
"Được lắm, trận chiến này được lắm! Tôi không tin lúc quay phim lại không có thương tích!"
"Hứa Diệp có thể đánh đấm như thế cơ à?"
"Ôi mẹ ơi!"
Đoạn chiến đấu này, thật sự rất thu hút.
Sau khi Hứa Diệp nói ra câu "Đao của ngươi chậm như thế, làm sao có thể ra ngoài kiếm cơm ăn." thì trận chiến thứ hai tiếp tục diễn ra.
Hai tay Thiên Bá vung xích sắt, thanh đao gắn ở đầu dây xích di chuyển trong không trung.
Khán giả có mặt đều nín thở.
Còn Hứa Diệp cũng tung ra xích sắt, đoản đao của hắn cũng theo xích sắt mà nhảy múa trên không trung.
Cuối cùng, Hứa Diệp giết chết Thiên Bá.
Khi mọi thứ kết thúc, Chu Đồng nhìn Thẩm Đạo Quang, trên mặt lộ ra nụ cười.
Chỉ là, Thẩm Đạo Quang đã không còn dự định tiếp tục ở lại sơn trang Chú Đao nữa.
Hắn nương theo tên ăn mày từng cứu mạng hắn tập tễnh rời đi.
Còn Ngưu Cương thủ vai Trần Thiết cũng rời khỏi sơn trang Chú Đao.
Chu Đồng tưởng rằng hai người họ sẽ quay lại, nhưng cho đến khi nàng già đi, hai người vẫn không quay trở về.
Bộ phim đã đến đoạn cuối cùng, nhạc kết phim vang lên.
Đèn trong phòng cùng dần dần sáng trở lại.
Cả hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Không ít đạo diện ở hiện trường nhìn nhau, đều hiểu được ý nghĩ trong lòng của mỗi người.
Kỹ năng diễn xuất của Hứa Diệp hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của họ, đặc biệt là đoạn chiến đấu cuối cùng với Chu Viễn.
Bà
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận