Cũng không phải chỉ có một mình anh ấy phải chịu giày vò.
Khi Hứa Diệp mang dáng vẻ này vào trong công ty thì ai trong Đây Là Studio Lớn cũng bị dọa phát khiếp.
Cuối cùng vẫn là Trịnh Vũ nhận ra đấy là Hứa Diệp.
Nói thật, Trịnh Vũ khá là hiểu Hứa Diệp. Cái kiểu nghênh ngang đi vào công ty như thế này thì ngoài Hứa Diệp ra thì còn ai vào đây nữa.
Cả đám nhân viên ngay lập tức cạn lời với ông sếp.
Vừa nãy suýt chút nữa đã báo công an rồi.
"Tổng giám đốc Vương đến chưa ạ?" Hứa Diệp hỏi.
Trịnh Vũ nói: "Đến rồi, anh nói với ông ấy rồi, ông ấy đang đợi cậu ở văn phòng."
"Được, em qua đó trước."
Hứa Diệp đi thẳng về phía văn phòng của Vương Húc.
Trịnh Vũ muốn nói lại thôi.
Không lâu sau, mọi người nghe thấy tiếng hét kinh sợ của một người đàn ông trung niên từ văn phòng của Vương Húc.
Cũng may là Hứa Diệp kịp thời tháo mũ trùm xuống, nếu không rất có thể sẽ nhìn thấy cảnh Vương Húc quỳ xuống xin tha.
Sau khi Vương Húc bình tĩnh lại thì rót cho Hứa Diệp một tách trà.
"Cậu chống tia UV thì đeo ở bên ngoài, đừng đeo ở trong công ty nữa." Vương Húc khuyên một câu.
Hứa Diệp nghiêm chỉnh nói: "Ra bên ngoài đeo cái này sẽ bị người ta bắt đấy, đấy không phải tên ngốc sao? Tôi đâu có ngu."
Tay cầm ấm trà của Vương Húc khựng lại.
Con mẹ nó cậu nói cũng có lý.
Nhưng Hứa Diệp lần này đến tìm Vương Húc thật sự có chuyện quan trọng.
Hứa Diệp lấy thìa ra uống một ngụm trà rồi hỏi: "Tổng giám đốc Vương, tôi có một dự án, ông có muốn đầu tư không?"
Vương Húc vô thức hỏi: "Không phải hạng mục máy gội đầu ngược chứ?"
Hứa Diệp nghe vậy thì rơi vào trạng thái trầm tư.
Cái máy gội đầu ngược kia hắn còn bảo người đưa về rồi, bây giờ đang để ở nhà hắn đây này.
Hứa Diệp hỏi: "Ông muốn đầu tư vào hạng mục này à?"
"Cậu thôi đi, tôi mới không thèm đầu tư." Vương Húc nói.
Hạng mục này chắc chắn đầu tư bao nhiêu thì lỗ bấy nhiêu.
Thần kinh à, ai lại đi mua thứ này chứ.
Cho dù thật sự có người thần kinh đến mua thì cũng sẽ không bán được bao nhiêu cái, vẫn là lỗ vốn.
Hứa Diệp cực kỳ nghiêm túc nói: "Tôi định quay một bộ phim truyền hình."
Vương Húc cười nói: "Có nhà sản xuất phim đến tìm cậu kết nối tài nguyên à? Quay thì quay đi, có cơ hội này thì tốt."
Hứa Diệp lắc lắc đầu: "Không phải, là tôi chuẩn bị tự quay."
Vương Húc ngơ ra luôn.
Đi đóng phim và tự mình quay phim là hai chuyện khác nhau.
Năm nay, rất nhiều diễn viên cũng thử tự mình làm đạo diễn nhưng đa số đều thất bại.
Đạo diễn, diễn viên, chỉ khác nhau một chữ nhưng thật ra là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Hứa Diệp ở trong giới diễn viên vẫn chưa có tác phẩm tiêu biểu nào đã định tự quay rồi?
Cái gan này của hắn có hơi lớn rồi.
Vương Húc tận tình khuyên bảo: "Hứa Diệp, bước đi này của cậu có hơi quá rồi, bây giờ cậu có đủ tiền bạc để làm chuyện này, công ty cũng có thể tìm đoàn đội nhưng kịch bản cũng rất quan trọng.
Quay phim không phải là một cuộc đầu tư nhỏ, không thể quay mà lỗ vốn, tôi khuyên cậu bây giờ có thể suy nghĩ đến việc nhận một vài tài nguyên trước rồi tích lũy thêm kinh nghiệm."
Hứa Diệp đã làm mưa làm gió trong làng nhạc, nhưng cũng chỉ giới hạn trong làng nhạc thôi.
Lấn sân chính là lấn sân.
Người có thể làm tốt mọi việc không nhiều, thậm chí rất ít.
"Kịch bản tôi đã viết xong rồi." Hứa Diệp nói.
Vương Húc lại ngơ rồi.
"Thể loại gì?"
Vương Húc hỏi.
"Một bộ phim hài kịch tình huống cổ trang."
Hạng mục mà Hứa Diệp muốn khởi động chính là [Võ lâm ngoại truyện].
Nhưng đúng như những gì Vương Húc nói, quay phim không phải chuyện có thể làm một mình.
Không giống viết nhạc, thậm chí không cần phòng thu âm, cho dù có một cái máy tính và thiết bị ghi âm thô sơ cũng có thể viết ra một bài hát.
Quay phim là một công trình lớn, cần đoàn đội hợp tác.
May là công ty giải trí Thanh Quang vừa hay có tài nguyên ở lĩnh vực này.
Công ty giải trí Thanh Quang và Đài Truyền hình An Thành có hợp tác cố định, thường xuyên cung cấp cho Đài truyền hình An Thành một số phim ngắn dưới mười tập.
Đài Truyền hình An Thành còn có một chuyên mục dành riêng để phát những bộ phim này.
Những bộ phim ngắn này chủ yếu nhắm vào đối tượng là người dân bản xử, thậm chí phần lớn khán giả đều là những người lớn tuổi, bởi vì lời thoại trong phim ngắn này đều là tiếng địa phương An Thành.
Chất lượng không tốt lắm, cũng không tệ lắm, thuộc về cấp độ duy trì cơm ăn áo mặc.
Thắng ở việc đây là một phần thu nhập ổn định.
Nhưng mấy năm nay gần đây, với sự phát triển ngày càng mạnh của Internet, tỷ lệ người xem giảm dần theo từng năm.
Chuyên mục này cũng sắp ngừng phát sóng.
Nếu ngừng phát sóng, công ty giải trí Thanh Quang tất nhiên sẽ mất đi một phần thu nhập cố định.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận