Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 198: Tôi cũng có một câu nói (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-09 10:59:51
Có cảm giác như một vị tiên hiệp đã cực khổ tu luyện pháp thuật nào đó, đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục, nhưng lại có người nói cho anh biết rằng anh chỉ cần ăn ngọc chép pháp thuật vào là có thể học được.
) Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục: Tam cửu là hai mươi bảy ngày sau Đông Chí, được xem là những ngày lạnh nhất trong năm. Tam phục là ba thời kì hình thành ngày nóng nhất mùa hè. Ở đây có nghĩa là rèn luyện mọi lúc mọi thời điểm kể cả khi trời rất lạnh hay trời rất nóng.
Không thể không nói, đĩa ức bò hầm cà chua Hứa Diệp làm trông rất ngon mắt, mùi cũng rất thơm.
Lục Diệu Dương cười nói: "Tôi có thể nếm thử một miếng được không?"
Anh ta thật sự hoài nghi trình độ nấu ăn của Hứa Diệp, cậu ta làm như vậy mà ăn được sao?
Hứa Diệp nói: "Anh nếm đi."
Lục Diệu Dương nhanh chóng cầm lấy cái muỗng, múc một miếng rồi ăn.
Những người khác đều nhìn về phía anh ta, chờ đợi lời hồi đáp.
Cuối cùng, Lục Diệu Dương mở miệng nói.
"Hương vị không tồi."
Anh ta cũng không thể trợn mắt nói dối, hương vị của món Hứa Diệp nấu thật sự cũng được.
Điều này khiến trong lòng anh ta càng thêm buồn bực?
Cậu ta làm như vậy mà vẫn thành công, tôi cảm giác tôi cũng làm được!
Bây giờ Lục Diệu Dương đang cảm thấy, có phải là vì anh ta nghĩ chuyện nấu ăn quá phức tạp hay không, thật ra nấu ăn cũng không hề khó.
Bên ngoài sân.
Một đám nhân viên công tác trong tổ tiết mục đều rơi vào trạng thái ngây dại.
Cách làm của Hứa Diệp thật sự quá tuyệt.
Thế mà vẫn có thể nấu được món ngon hả?
Diêu Chí im lặng một lát rồi nói: "Đẳng cấp!"
Không thể không nói, ngày hôm nay cho tới lúc này cũng mới chỉ ghi hình khoảng hai tiếng nhưng hiệu quả của chương trình tốt hơn trước kia rất nhiều.
Diêu Chí hận không thể lập tức truyền hình trực tiếp, để người xem có thể thật sự thưởng thức được màn thể hiện của Hứa Diệp.
Trong phòng bếp, mọi người đã chuẩn bị xong toàn bộ đồ ăn.
Trong nhà có một cái lều, phía dưới là một chiếc bàn lớn, bình thường sẽ ăn cơm ở đó.
Mọi người ngồi vây quanh bốn phía cái bàn, tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện.
Lúc này tổ tiết mục có sắp xếp quay một đoạn ngắn ngoài lề, thật ra cũng không phức tạp, chỉ để cho các vị khách quý nói một câu nói mà mình thích.
Câu nói đó cũng không cần phải là các câu danh ngôn của các danh nhân, hoặc danh tác gì đó, chỉ cần cảm thấy có ý nghĩa là được.
Các phân đoạn ngắn ngoài lề trong Đại nhạc hội Đồng Quê cũng khá hút người xem, lúc trước có mấy kỳ còn lên được cả hot search nhờ mấy câu nói của mấy vị khách quý, khiến không ít người phải thảo luận.
Thôi Hạo là anh cả ở đây, anh ta mở miệng nói một câu nói mà cá nhân rất thích trước.
Bây giờ Thôi Hạo đã không còn tâm trạng tranh danh đoạt lợi, câu nói cũng thể hiện ra cảm giác thong thả không nhiễm hạt bụi, là một câu nói khuyên con người không màng danh lợi.
Thế nhưng lúc anh ta nói lời này lại có cảm giác như một vị đại gia họ Mã nào đó từng nói "Tôi không có hứng thú với tiền bạc".
Chờ đến lượt Lâm Ca, Lâm Ca cũng nói một câu nói mang tính truyền cảm hứng, cùng loại với câu nói "Tuổi cao chí càng cao".
Anh ta đã hơn bốn mươi, ở trong giới ca sĩ cũng xem như đã lớn tuổi, hiện giờ ca sĩ phái thực lực trong giới đang phát triển mạnh đều mới hơn ba mươi tuổi.
Hơn nữa với sự gia nhập của tầng lớp tư bản trong mấy năm gần đây, đường đi của ca sĩ phái thực lực cũng càng ngày càng hẹp.
Điều này khiến cho Lâm Ca thỉnh thoảng cũng cảm thấy anh ta đã không còn nổi tiếng nữa.
Anh ta nói câu này cũng là đang khích lệ bản thân.
Sau khi chờ đến lượt Giang Tử Vi, vị công chúa ngọt ngào này chỉ cười, lặp lại câu nói cô ấy đã luôn nói ở mấy kỳ trước.
Là một câu nói tương đối hoa mỹ, cùng loại với câu nói "Hướng mặt ra biển rộng, xuân về hoa nở".
Hứa Diệp vẫn luôn ngồi nghe ở bên cạnh, trong lòng lại đang nghĩ tới đủ loại câu đùa giỡn.
Nếu lúc này không lộn xộn một chút thì thì chẳng phải sẽ rất mệt sao.
Sau khi Giang Tử Vi nói xong thì nhìn về phía Trần Vũ Hân: "Em nói đi."
Trần Vũ Hân mỉm cười nhẹ nhàng, cô ấy đã nghĩ kỹ nên nói cái gì ở trong lòng từ lâu.
"Có một câu nói tôi tương đối thích đó là nếu bạn thích bướm, đừng bắt nó, hãy trồng hoa..."
Sau khi dứt lời, mọi người đồng thời phát ra tiếng hô kinh ngạc.
Đây cũng là một cách cổ động.
Ý nghĩa trong câu nói cũng rất rõ ràng, có cảm giác như "Nếu em nở hoa, gió cũng tự đến".
Ấm lòng mà cũng nặng lòng, rất phù hợp với chính con người của Trần Vũ Hân.
"Chị Trần, giống như câu nói của chị, em cũng có một câu nói!" Hứa Diệp lập tức cất lời.

Bình Luận

0 Thảo luận