Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 279: Đông chẳng sáng Tây sáng rực (1)

Ngày cập nhật : 2025-09-09 11:01:08
Quách Đông Cường xua tay: "Chúng tôi đã bàn bạc rồi, không cần tiền, anh không biết đâu, dạo này công việc của chúng tôi nhận được đều đã kéo dài tới tận tháng sau, ban ngày ban đêm đều có nên không thiếu tiền, anh có thể cho chúng tôi cơ hội lên sân khấu biểu diễn với anh cũng đã đủ lắm rồi."
Đổng Ngọc Khôn cũng nói: "Đúng đó anh Diệp!"
"Cậu làm gì, cậu có cơ hội diễn xuất không?" Hứa Diệp hỏi.
Đổng Ngọc Khôn cười ngượng nghịu, không lên tiếng.
Cậu ấy lấy đâu ra cơ hội diễn xuất chứ, mức độ nổi tiếng của cậu ấy không cao nên không ai mời cậu ấy cả.
Ngay cả khi theo Hứa Diệp hát mấy lần cũng có rất nhiều người không biết tên của cậu ấy.
Cậu ấy khác với Quách Đông Cường.
Mấy người Quách Đông Cường có thể ở phía sau hậu trường, nhưng cậu ấy phải ở phía trước sân khấu.
Hứa Diệp nói: "Tôi sẽ không nói nhiều, mọi người hãy biểu diễn và thể hiện bài hát thật tốt nhé."
"Vì vậy, buổi biểu diễn hôm nay sẽ mặc đồ trắng."
Đám người Quách Đông Cường bị sốc.
Quả nhiên vẫn phải mặc.
Nhưng chủ đề kỳ này của chương trình không phải là Tiên sao?
Quần áo trắng có thể là tang lễ, cũng có thể là Tiên đúng không?
Ngày hôm sau, chương trình bắt đầu quay chính thức.
Hứa Diệp được gọi đến phòng chuẩn bị, trả lời câu hỏi của nhân viên công tác.
Những câu hỏi này chủ yếu là hỏi một số nội dung liên quan đến bài hát.
Đối với người Hoa Hạ, chủ đề Tiên này có một ý nghĩa đặc biệt.
Lựa chọn chủ đề này làm nội dung kỳ một, Vu Vi cũng rất to gan.
Nhân viên công tác hỏi: "Xin hỏi bài hát hôm nay anh mang đến có phong cách gì thế?"
"Rock'n'roll." Hứa Diệp trả lời.
Nhân viên công tác cũng hơi tò mò: "Chủ đề rock'n'roll và Tiên nên kết hợp với nhau như thế nào đây?"
"Cô nghe rồi sẽ biết." Hứa Diệp cười nói.
Nhân viên công tác tiếp tục hỏi: "Vậy anh cảm thấy trong mắt anh, cái gì gọi là Tiên?"
Hứa Diệp thong thả đáp: "Tiên là một đám người điên."
Cô gái trẻ phụ trách phỏng vấn Hứa Diệp hiển nhiên không nhận ra rằng Hứa Diệp sẽ trả lời theo cách này.
Trước khi phỏng vấn Hứa Diệp, cô ấy đã phỏng vấn Trình Thiên Lôi.
Ca sĩ cấp Thiên vương trả lời là hình ảnh Tiên trong tưởng tượng của phần đông người Hoa Hạ.
Tiên, tượng trưng cho ung dung, tượng trưng cho phóng khoáng.
Họ có thể sáng chơi biển Bắc Hải, tối ngủ núi Thương Ngô, có thể lên tận trời xanh, xuống tận suối vàng.
Họ trường sinh bất lão, không vướng bận bởi những phiền muộn trần gian.
Họ là những người mà nhiều người khao khát trở thành.
Nhưng khi đến với Hứa Diệp, họ lại thành kẻ điên.
Nhân viên công tác tò mò hỏi: "Tại sao anh lại nói Tiên là kẻ điên?"
Hứa Diệp cười cười, hỏi ngược lại: "Không điên làm sao thành Tiên được?"
Nhân viên công tác chìm vào suy tư.
Mặc dù Hứa Diệp không giải thích trực tiếp, nhưng cô ấy lại cảm thấy Hứa Diệp nói có vẻ có lý.
Tiên, vốn không phải người.
Tiên, có lẽ chính là kẻ điên.
Nhân viên công tác tiếp tục hỏi: "Vậy bài hát này của anh không phải Tiên theo nghĩa truyền thống?"
Mong đợi không phải đã đến sao.
Nhân viên công tác rất hài lòng với buổi phỏng vấn này.
Sau khi phỏng vấn xong, Hứa Diệp đi vào phòng thay đồ.
Sau khi stylist của tổ chương trình nhìn thấy Hứa Diệp lấy ra một bộ áo bào trắng thì yên lặng cất trang phục cổ trang mà cô ấy chuẩn bị đi.
Stylist muốn Hứa Diệp mặc một bộ trang phục cổ trang, trang phục cổ trang của Hứa Diệp chắc chắn sẽ tô điểm cho chương trình.
Dù sao cũng hát về Tiên mà.
Nhưng áo bào trắng này là sao?
Sau đó stylist thấy Quách Đông Cường và Đổng Ngọc Khôn cũng đến, trên tay đều có một chiếc áo bào trắng, nhưng kiểu dáng khác nhau.
Đồ bên trong họ là áo thun ngắn tay, quần đùi và dép lê.
Sau đó, mọi người khoác áo bào trắng ra ngoài.
Hứa Diệp dắt kèn xô-na lên eo.
Cả tổ trang phục đều im lặng.
Rõ ràng ban ngày ban mặt, trong phòng lại có cảm giác âm u.
Các cậu có chắc mình hát về Tiên không?
Không phải là hát tế chứ?
Trang phục và nhạc cụ trên tay các cậu, ai không biết còn tưởng các cậu đi dự đám tang.
Tổ trưởng tổ trang phục không nhịn được mà hỏi: "Hứa Diệp, các cậu định mặc như vậy hả?"
"Có vấn đề gì sao?" Hứa Diệp hỏi ngược lại.
Tổ trưởng lắc đầu: "Không sao, hiệu quả sân khấu cũng khá tốt, hình như hơi giống với trang phục của cậu trong trận chung kết Ngôi Sao Ngày Mai."
Hứa Diệp cười nói: "Đúng vậy."
Trang phục lúc này của họ giống hệt trang phục trong trận chung kết Ngôi Sao Ngày Mai.
Một lần nữa bước lên sân khấu của chương trình âm nhạc, lại còn thổi kèn xô-na, đương nhiên phải mặc bộ trang phục này.
Hứa Diệp vẫn nhớ, lúc ấy dưới sân khấu có một số Bệnh Nhân mặc quần áo bệnh nhân.
Vậy thì, để họ nhớ lại cảm giác lúc đó.
Sau khi mọi người thay đồ xong, đám người Hứa Diệp đến phòng nghỉ riêng.
Tổ chương trình Âm Nhạc Lang Thang đã sắp xếp cho mỗi thí sinh một phòng nghỉ riêng trước khi lên sân khấu, mọi người chỉ có thể gặp nhau vào cuối chương trình.

Bình Luận

0 Thảo luận