Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 497: Bồ câu: "Người đâu mau đến đây, ở đây có phường lừa đảo." (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-09 11:01:09
Con chó không nói chuyện.
Thẩm Thiến nhìn thấy Hứa Diệp lộ ra dáng vẻ này thì cảm thấy rất độc đáo.
Nói thật, cho đến bây giờ, vẫn chưa ai thấy được dáng vẻ dịu dàng này của Hứa Diệp đâu.
Nói chuyện dịu dàng giống như nói chuyện với bạn gái vậy, không giống với Hứa Diệp lúc bình thường chút nào.
"Nếu Hứa Diệp vẫn luôn ở trạng thái này, cộng với gương mặt đẹp trai và dáng người kia thì đúng là mẫu bạn trai lý tưởng rồi." Thẩm Thiến thầm nghĩ ở trong lòng.
Đúng lúc này, Hứa Diệp nghiêm túc nói nói con chó: "Tôi nói lời xin lỗi với mi thì mi phải nói 'không sao cả'! Mi nói đi!"
Thẩm Thiến choáng váng cả người.
Một giây đánh nát hình tượng mà!
Con mẹ nhà nó cậu ta bị bệnh à, cậu ta nói chuyện với chó như vậy à?
Cậu nói cho tôi nghe xem làm thế nào mới có thể khiến con chó chăn cừu Đức này nói 'không sao cả' hả!
Con chó vẫn không nói lời nào.
Hứa Diệp bày ra vẻ mặt ghét bỏ nói: "Không nói thì thôi."
Nói xong, hắn bắt lấy chân của chó chăn cừu Đức, nó lập tức chạy ra xa, đến khi cách khoảng mười mét mới qua đầu liếc Hứa Diệp một cái, trong mắt tràn ngập sự tủi thân.
"Ha ha ha! Cái quái gì đây! Nếu hôm nay chó chăn cừu Đức nói 'không sao cả' thì chương trình chúng ta xem không phải là chương trình âm nhạc nữa đâu, phải là chương trình khoa học mới đúng."
"Xin hỏi, lần này Hứa Diệp giao tiếp với chó vì sao không nói gâu gâu gâu? Đáp: Bởi vì thật ra Hứa Diệp là chó."
"Chó chăn cừu Đức: Mi có bị điên không thế?"
Trong phòng phát sóng trực tiếp có một lượng lớn làn đạn bay qua.
Mọi người thật sự phục Hứa Diệp rồi, hắn đi bắt nạt cả con chó.
Nhưng mà con chó này rõ ràng rất hiểu tính người, vẫn chạy tới chạy lui theo chân mọi người.
Đoàn người Hứa Diệp cứ như vậy mà đi tham quan ngắm cảnh ở trong nông trường.
Suy nghĩ của Trình Thiên Lôi rõ ràng không đặt ở việc đi thăm thú, gã đến nơi này chỉ vì phối hợp với tổ tiết mục để ghi hình thôi.
Gã cũng không định lấy thêm đất diễn cho mình.
Chương trình kiểu này gã thừa nhận là gã không quá giỏi.
Dù sao chờ đến lúc lên sân khấu biểu diễn đánh bại được Hứa Diệp thì đã đủ rồi.
Ca sĩ phải ca hát tốt, làm nhiều chuyện vớ vẩn thế để làm gì.
Lúc này, đoàn người đi đến một mảnh đất trống, chung quanh đặt rất nhiều lồng bồ câu lớn, trên mặt đất cũng có rất nhiều bồ câu đang kiếm ăn.
Thẩm Thiến và nữ ca sĩ kia sau khi nhìn thấy bồ câu thì rất kích động.
Những con bồ câu kia toàn thân trắng như tuyết, trên đùi đều có đánh dấu, đây cũng là bồ câu trắng mà nông trường nuôi dưỡng.
Rất nhiều bồ câu trắng thong dong đi lại trên mặt đất, lâu lâu lại cúi đầu xuống đất mổ một cái.
Những thứ như bồ câu trắng có lực hấp dẫn vô cùng lớn với con gái.
Thẩm Thiến và cô nữ ca sĩ kia không muốn đi khỏi đây, các cô đã ngạc nhiên rất nhiều lần dọc chuyến đi rồi.
Nói các cô chưa từng thấy cái gì thì cũng không đúng, chủ yếu là không khí ở đây đúng lúc đúng nơi.
Hơn nữa, khi tổ tiết mục muốn đến đây quay chương trình, trang trại sinh thái cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ hết cả. Hiện tại, nơi mọi người tham quan ngắm cảnh đều là trang trại sinh thái bản cao cấp.
Lập tức có nhân viên công tác của nông trường ở bên cạnh tiến lên giới thiệu cho mọi người về những con chim bồ câu này.
Lúc này, Hứa Diệp lại bắt đầu không đứng yên được.
Hắn cất bước, lặng lẽ đi về phía mấy con bồ câu.
Đạo diễn cũng lập tức tập cho chuyển hướng máy quay sang Hứa Diệp.
Chỉ thấy Hứa Diệp nhanh chóng đi đến trước mặt con bồ câu, lúc hắn ngồi xổm xuống thì nhân tiện vươn tay trái ra.
Người quay phim chạy nhanh qua quay lại bàn tay trái của Hứa Diệp.
Tay trái của Hứa Diệp nắm chặt lại, lòng bàn tay hướng lên trên.
Hành vi này của hắn hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, lại có một trận làn đạn bay qua màn hình.
"Viện trưởng đây là muốn đút cho đám bồ câu ăn này."
"Cậu ta còn không thèm nghe người ta giới thiệu nữa!"
"Không biết vì sao tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng trong phút chốc thì chưa thể nói ra được."
Trên hình ảnh, những con bồ câu này đã đi đến cạnh tay của Hứa Diệp.
Do đã ở cùng con người lâu rồi nên những con bồ câu này cũng không sợ con người là mấy.
Chúng nó biết rõ là nếu con người ngồi xổm xuống và vươn tay ra thì có nghĩa là muốn cho chúng nó ăn.
Không bao lâu sau, bốn phía chung quay tay trái của Hứa Diệp đã có một vòng chim bồ câu lớn.
Những con bồ câu đó đều nhìn chằm chằm vào nắm tay hắn, thậm chí có một số con còn kêu lên.
"Thú vị thật, đợi lát nữa tôi cũng muốn chơi." Thẩm Thiến thầm nghĩ trong lòng.
Đúng lúc này, Hứa Diệp mở tay ra.
Hình ảnh trong phòng phát sóng trực tiếp có thể thấy rõ ràng, sau khi Hứa Diệp mở tay ra, bên trong trống không.
Những con bồ câu kia sau khi thấy bàn tay được mở ra thì thậm chí có mấy con bồ câu còn ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Diệp.

Bình Luận

0 Thảo luận