Bia mộ này cũng quá kỳ quái!
Trước mộ Lục Tử, Thang sư gia nói với Trương Ma Tử, gã cảm thấy một trăm tám mươi vạn đã đến tay, thù của phu nhân coi như đã báo, thù của Lục Tử gã thấy cũng đã báo.
"Ngươi không định liều mạng với Hoàng Tứ Lang thật đấy chứ?" Thang sư gia hỏi.
Trương Ma Tử không trả lời vấn đề này.
Hắn và sư gia nói ve quá khứ của mình, hắn tên là Trương Mục Chi, không phải Trương Ma Tử.
"Người ta không muốn tin một tên thổ phỉ tên là Mục Chi, người ta càng muốn tin là Ma Tử, người ta đặc biệt muốn tin trên mặt hắn có nốt ruồi."
Câu thoại này vừa ra, không ít khán giả đêu ngẫm nghĩ.
Một số khán giả có hiểu biết về lịch sử, trong lòng cũng có cái nhìn vê câu nói này.
Người ta chỉ muốn tin những gì họ tin.
Nội dung của câu nói này, cũng nhiều lần diễn ra trong lịch sử.
Một bên khác, Hoàng Tứ Lang chuẩn bị địa lôi đối phó Trương Ma Tử, hắn còn phái Giả Ma Tử ra.
Bên Trương Ma Tử cũng gặp chuyện.
Hoa tỷ cầm hai khẩu súng, một khẩu chĩa vào mình, một khẩu chĩa vào Trương Ma Tử.
Trương Ma Tử không hề hoảng hốt.
Ngươi bị Hoàng Tứ Lang mua tới?
Hoa tỷ: "Đúng."
"Hắn đánh ngươi chưa?"
"Đánh rồi."
Ta đánh ngươi chưa?"
"Chưa."
"Ngươi hận hắn không?"
Han. Nguoi hận ta không?"
'Không han.
Vậy sao ngươi không chĩa súng vào hắn mà lại chĩa vào ta?
"Bởi vì ngươi là người tốt!"
Trương Ma Tử đứng bật dậy khỏi ghế, quát: "Cái gì? Đây là cái đạo lý chó má gì vậy, người tốt thì phải để người khác chĩa súng vào?"
Trong chốc lát, rạp chiếu phim vang lên tiếng kinh hô.
Khán giả đều bị câu thoại này làm cho chấn động.
Quá sắc bén! Quá châm biếm!
Thậm chí trong hiện thực, mỗi ngày trên tin tức đều có thể nhìn thấy những chuyện như vậy.
Đến đoạn sau, tiền của Hoàng Tứ Lang đến tay, mọi người lập tức xuất phát, ra thành tiễu phi.
Trước khi xuất phát còn làm một cái nghi thức xuất chinh.
Thang sư gia phát biểu: "Gió lớn nổi lên mây bay, làm sao có dũng sĩ đi bốn phương, Ma phi, bất cứ lúc nào cũng phải tiễu trừ, không tiễu trừ không được, các ngươi nghĩ xem, ngươi dẫn theo vợ, ra khỏi thành, ăn lẩu, còn hát ca, đột nhiên bị Ma phỉ cướp!"
Khán giả đều cười đến điên rồi.
Thang sư gia một đoạn phát biểu này toàn là tình cảm, chỉ thiếu rơi nước mắt. Mọi người ra bên ngoài, giao chiến với Giả Ma TỬ.
Miệng của Lão Thất bị súng bắn, không thổi còi được, bèn để sư gia thổi.
Kết quả sư gia tùy tiện thổi, lại thổi ra nội dung ám hiệu của bọn họ "Đại ca chết rồi".
Lão Thất giật phắt lấy còi, giận dữ nói: "Ngươi thổi đại ca chết rồi."
Câu này vừa ra, người trong rạp chiếu phim lại cười âm lên.
Lão Ngũ tìm được Trương Ma Tử, Trương Ma Tử nói: "Thả mẹ nó rắm, ta đây không phải còn sống sao."
Lão Ngũ lập tức thổi còi: "Đại ca chưa chết."
Trương Ma Tử không vui: "Thả mẹ nó rắm sao không thổi?"
Lão Ngũ lại thổi câu này một lân.
Sau khi bắt được Giả Ma Tử, Thang sư gia thừa dịp Trương Ma Tử thẩm vấn, lái xe chở tiền muốn chạy, kết quả đâm vào địa lôi do Hoàng Tứ Lang bố trí.
Trương Ma Tử đào được đầu của Thang sư gia ra khỏi đống bạc.
Thang sư gia run giọng nói: "Ma Tử, mông, mông đau."
Trương Ma Tử quay đầu nhìn cái cây trên núi, nói: Sư gia, mông ở trên cây rồi, không đau." Tham Hoa Quang nhin thay cảnh này, vừa thấy buồn cười vừa thấy thú vị.
Thang sư gia mông lúc ngồi bên này, lúc ngồi bên kia, lần này hay rồi, trực tiếp mắc trên cây.
Trước lúc lâm chung, Thang sư gia nói: 'Kỳ thực, ta còn có hai chuyện lừa ngươi.
Trương Ma Tử không muốn biết là chuyện gì, có lẽ hắn đã biết là chuyện gì.
Chỉ là cuối cùng, Thang sư gia đều không thể nói ra hai chuyện này rốt cuộc là cái gì.
Khán giả ngây ngẩn cả người.
"Câu đố người cút ra ngoài!"
"Lại làm ta khó hiểu!" "Rốt cuộc là chuyện gì!"
Về hai chuyện này rốt cuộc là cái gì, tự nhiên có các loại giải thích, đây cũng là chuyện của khán giả.
Trương Ma Tử dẫn đội quay về Nga Thành.
Trận quyết chiến cuối cùng bắt đầu.
Trương Ma Tử rải tiền xuống đất.
Hoàng Tứ Lang nhìn thấy cảnh này, tức giận nói: "Bạc trắng hoa cả mắt đều rải cho người nghèo, oan nghiệt!
Tiên vãi trên đất, không ai đi nhặt.
Lão Ngũ hỏi: "Đại ca, ba ngày, chỉ có bốn huynh đệ ta muốn giết Hoàng Tứ Lang?
'Đúng.'
Lão Tứ cũng nói: Con đem lời nói ra ngoài?"
Lời không nói ra, việc không thành.
Lão Thất hỏi: "Có mấy thành thắng?"
Ba thành."
Lão Thất lo lắng nói: "Ba thành không phải là liều mạng sao?"
Trương Ma Tử lại nói: "Ta đi ngủ một lát, các ngươi ở đây canh chừng.
Một đêm sau, ngân lượng đầy đất không thấy, bách tính đã lấy tiên đi hết. Mấy huynh đệ kích động không thôi.
'Đại ca, ngân lượng không còn! Bây giờ có bốn thành rồi chứ?"
"Năm thành!"
"Bảy thành!"
Trương Ma Tử vẫn giơ ba ngón tay.
Lão Thất nghi hoặc nói: "Không thể nào, bách tính đã lấy tiền về nhà hết rồi, còn ba thành?"
"Ngân lượng mà dễ dàng bị lấy đi như vậy, thì phát tiền làm gì."
Thẩm Hòa Quang nhìn thấy cảnh này, trong lòng thâm nghĩ: "Tiền đã vào tay, ai còn liêu mạng với ngươi.
Là một thương nhân, Từ Bạch Phong cũng hiểu rõ điều này. Làm ăn mà giao toàn bộ tiền trước, thì hỏng bét.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận