Nếu như không nghe thấy loại nhạc hắn đang đàn thì cảnh này vẫn trông rất ngầu.
Nhưng sau khi nghe những gì hắn đàn và hát thì hắn lại trông không ngầu chút nào cả.
Trên sân khấu, Mã Lục vẫn say mê nhảy múa.
Rõ ràng là anh ấy đang đắm chìm trong điệu nhảy này.
Nhảy?
Ai nói tôi không biết a anh ấy đang nhảy cái gì đi?
"Em yêu, những vì sao sẽ dẫn đường cho em."
Sau khi hát xong câu này, Hứa Diệp cũng dùng giọng giả, bắt chước giọng nữ.
"Anh yêu, ánh trăng sẽ chúc phúc cho anh."
Sau câu này Hứa Diệp lại sử dụng giọng thật của mình.
"Con ơi, hãy ngủ ngoan trong vòng tay của mẹ."
Hát xong câu cuối này, Hứa Diệp lại dùng giọng giả bắt chước giọng của một đứa trẻ nói "Mẹ".
"Con ơi, bố luôn là ghế tựa lưng của con."
Hứa Diệp lại nói "bố", vẫn bắt chước tiếng khóc của một đứa trẻ.
Hiện tại trên mặt của tất cả mọi người có mặt tại trường quay đều hiện lên dấu chấm hỏi to đùng.
Mọi người mím chặt môi, ngơ ngác nhìn Mã Lục đang nhảy múa trên sân khấu.
Những thành viên ban giám khảo hoàn toàn không nói nên lời.
"Tôi hối hận rồi, lẽ ra tôi không nên có kỳ vọng gì!"
"Tôi nghi ngờ trạng thái tinh thần hiện tại của Hứa Diệp và Mã Lục, bây giờ tôi nghĩ lại Vạn Vật Hấp Dẫn và Lão Nam Hài, tôi thực sự không dám tin là hai người bọn họ hát."
"Tôi thực sự cảm thấy chương trình này đến đây là có thể kết thúc rồi."
Còn về phía khán giả ở dưới sân khấu, đã có người che mắt lại.
"Đáng lẽ tôi không nên đến xem trực tiếp! Giá như có thể tua qua được đoạn này!"
"Tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, Hứa Diệp, xin anh dừng lại đi!"
"Trước đây tôi còn thấy ba phút của chồng tôi quá ngắn, nhưng hôm nay tôi thấy ba phút thực sự quá dài."
"Biết vậy tôi đã không cho Hứa Diệp điểm cao rồi. Hôm nay Hứa Diệp có thể đứng hát trên sân khấu, không có ai ở đây là vô tội cả!"
Cho dù mọi người có che mắt lại thì vẫn sẽ nghe thấy tiếng hát của Hứa Diệp.
Trương Quang Vinh thì khác, ông đã có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Vu Vi lúc này.
"Đạo diễn Vu à, đạo diễn Vu, cuối cùng thì cô cũng có thể cảm nhận được cảm giác khi ngón chân tì xuống đất là như thế nào!"
Trương Quang Vinh khá vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ.
Ông ấy đã bị Hứa Diệp hành hạ suốt hơn một tháng trời, sớm đã rèn luyện thành quen.
Cảnh tượng nào ông chưa từng thấy qua?
Dưới sân khấu, các ca sĩ tham gia khác đều có cùng một biểu cảm phức tạp.
Trong lòng bọn họ thậm chí đã nảy sinh ý định muốn yêu cầu tổ chương trình huỷ bỏ tiết mục biểu diễn, nếu không họ sẽ đồng loạt bỏ thi.
Lâm Ca dù đã là một người đàn ông lớn tuổi nhưng cũng bị sốc mạnh sau khi xem màn biểu diễn vũ đạo của Mã Lục.
Anh ta thực sự không thể tiếp thu nổi cái này.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu vừa rồi lúc trên sân khấu, Hứa Diệp và Mã Lục đang âm mưu điều gì.
Chỉ là hơi quá đáng rồi.
Trình Thiên Lôi nắm chặt nắm đấm.
"Tôi mà lại thua bởi loại người này?"
Mặc dù Hứa Diệp đã ngừng hát, nhưng hắn vẫn đang chơi nhạc.
Ba phút vẫn chưa hết.
Về phần Mã Lục, tất nhiên anh ấy vẫn đang tiếp tục nhảy.
Ở phía sau sân khấu, trên trán Vu Vi đã nổi đầy gân xanh.
Cô khoanh tay trước ngực, lòng bàn tay nắm chặt lấy cánh tay của mình.
Nếu không phải cô đang đi giày cao gót, các ngón chân không thể cử động được thì có lẽ bây giờ, các ngón chân của cô đã đang tì xuống đất rồi.
Là một người phụ nữ xinh đẹp, thành thục, hiện tại cô cũng cảm thấy ba phút thực sự là quá dài.
Nếu không có quy định của chương trình, lúc này cô thật sự đã đi lên dừng màn trình diễn của Hứa Diệp lại.
Hứa Diệp - một người đàn ông có thể khiến cho một đám người không thể cười nổi trong ba phút.
Vu Vi chỉ có thể tự an ủi mình trong lòng.
"Điều này không phải cũng là để tăng tỷ lệ người xem chương trình hay sao? Không sao cả, tôi có thể hiểu, Hứa Diệp làm vậy cũng là vì lợi ích của chương trình. Đúng vậy, chính là như vậy."
Cô đã có thể tưởng tượng được, khi chương trình được phát sóng đến đoạn này, tình hình ở khu bình luận sẽ như thế nào rồi.
Ai có thể ngờ được, phần biểu diễn bài hát lại "hấp dẫn" hơn cả phần biểu diễn chính.
Nhìn đồng hồ đếm ngược còn lại hai mươi giây, Vu Vi lập tức nói: "Hứa Diệp, còn hai mươi giây cuối cùng."
Cô ấy gần như nghiến răng nói ra từng chữ.
Sau khi Hứa Diệp nghe thấy thông báo, hắn lập tức kết thúc phần trình diễn.
Ba phút đồng hồ, màn trình diễn cuối cùng đã kết thúc.
Mã Lục cũng ngừng nhảy.
Hứa Diệp đứng dậy, cười nói: "Cảm ơn các quý vị khán giả và các thầy cô trong ban giám khảo đã cho chúng tôi cơ hội biểu diễn này, trong tập tiếp theo, chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa!"
Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay của khán giả không ngừng vang lên.
Những khán giả này vỗ tay hoàn toàn là vì cuối cùng họ đã được giải thoát khỏi biển khổ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận