Cô ấy chưa được ăn bữa lẩu nào vui vẻ như hôm nay.
Đường Tư Kỳ cười nói: "Đây là lần đầu tiên tôi ăn lẩu ở phòng tập thể hình đấy."
Chu Viễn và Ngưu Cương cùng nhìn sang.
Ai mà chẳng phải lần đầu?
Mà thôi, đừng nói, đừng nhắc tới chuyện này nữa.
Cảm giác này thật sự quá khác biệt.
Là một cảm giác tội lỗi không tên, cứ như đang phản bội chính mình vậy.
Rất kích thích.
Cùng một việc, nhưng làm ở hai nơi khác nhau lại đem đến hai cảm giác khác nhau.
Ai hiểu thì hiểu.
Chờ đến khi mọi người ăn uống no say, lúc này Chu Viễn mới chợt nhận ra.
Mẹ nó không dưng mình lại hùa theo Hứa Diệp để tham gia trò này là sao?
Chỉ số thông minh cao lắm cơ mà?
Chu Viễn hối hận rồi.
Không chừng ngày mai chuyện này sẽ truyền ra khắp trụ sở Điện ảnh và Truyền hình Giang Bắc mất.
Không xử lý tốt có khi lên cả tin giải trí nữa chứ.
Chu Viễn đau khổ trong lòng, lại gắp một đũa thịt bỏ vào miệng.
Ăn uống xong, mọi người cùng nhau dọn dẹp rác và rửa dụng cụ, nồi thả lẩu và lò vi sóng thì đặt ở quầy lễ tân để người giao hàng đến lấy.
Hứa Diệp thậm chí còn chuẩn bị sẵn bình xịt khử mùi để xua bớt mùi lẩu đi.
Đường Tư Kỳ cầm túi rác, hăng hái chạy tới thùng rác rồi ném vào.
Bữa lẩu hôm nay là bữa ăn vui vẻ nhất mà cô ấy từng có.
Đường Tư Kỳ cảm thấy thoải mái vô cùng.
Cũng có thể là do được chơi cùng Viện Trưởng.
Ngưu Cương và Chu Viễn đã cam chịu số phận của mình.
Nếu đã vi phạm rồi thì thôi cứ làm tới luôn.
Dù sao bọn họ cũng được một bữa no nê.
Sau khi bốn người tới cửa thang máy, Chu Viễn nhấn nút đi lên.
"Anh Chu, để Hứa Diệp vào trước đi." Ngưu Cương nhỏ giọng nói.
Chu Viễn giờ mới bừng tỉnh.
Anh ta suýt thì quên mất.
Ngưu Cương đã từng xem qua Những Ngôi Sao Ngày Mai, biết Hứa Diệp hay có những hành động quái dị như thế nào.
Chu Viễn cũng từng nghe người ta nói qua.
Chờ đến khi cửa thang máy mở ra, hai người lùi về sau một bước để Hứa Diệp vào trước.
Đường Tư Kỳ theo sau Hứa Diệp.
Trong thang máy, có một cô gái trẻ đứng ở trong góc, cô bé đang chơi di động, vừa ngẩng mặt lên nhìn thấy bốn người Hứa Diệp thì mở to mắt.
Rõ ràng là cô bé đã nhận ra bọn họ.
Cô bé có vẻ hơi kích động, đưa hay tay lên bụm miệng.
Hứa Diệp đứng ở một góc khác của thang máy, Đường Tư Kỳ thì đứng giữa hắn và cô bé.
Còn về Ngưu Cương và Chu Viễn, bọn họ theo bản năng đứng ở gần cửa.
Mọi người trong thang máy đều im lặng không nói gì.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Hứa Diệp hô to: "Bắt đầu điểm số, một!"
Đường Tư Kỳ không chút do dự hô theo: "Hai!"
Hai người Chu Viễn đều không hiểu gì, quay đầu nhìn Hứa Diệp và Đường Tư Kỳ.
Lúc này, Hứa Diệp lại quay sang nhìn về phía cô bé trong góc kia.
Đường Tư Kỳ lập tức nhìn theo ánh mắt Hứa Diệp, cũng nhìn chằm chằm cô gái đứng trong góc.
Cô bé kia hỏi chấm đầy đầu, ngờ vực đáp lời: "Ba?"
Sau đó, Hứa Diệp lập tức nhìn sang Ngưu Cương đứng trước mặt cô bé.
Đường Tư Kỳ cũng nhanh chóng nhìn sang.
Lúc này, cô bé kia cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng, cũng nhìn sang Ngưu Cương.
Ngưu Cương: ???
Thấy ba đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, Ngưu Cương bắt đầu thấy rợn cả da gà.
Anh ấy tiếp lời theo bản năng: "Bốn."
Sau khi nói xong chữ này, ánh mắt Hứa Diệp lập tức dời sang bên cạnh, nhìn về phía Chu Viễn.
Bệnh nhân lâu năm của Viện Hỏa Hoa đã ngộ đạo từ lâu, gần như quay sang nhìn Chu Viễn cùng lúc với Hứa Diệp.
Sau đó, cô bé lạ mặt kia và Ngưu Cương cũng nhìn theo.
Tên đàn ông Chu Viễn lúc này cũng cảm thấy đầu mình trống rỗng.
Cả đám này đều có bệnh hết hả?
Kêu cái gì mà kêu?
Nhưng vừa ngước mắt, Chu Viễn đã phải đối diện với bốn ánh mắt nhìn mình chòng chọc này.
Nhìn đến mức khiến anh ta phải sợ luôn.
Giống như nếu anh ta không hô tiếp thì sẽ nhận phải hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Cuối cùng, Chu Viễn không chịu nổi.
Anh ta hô lên: "Năm."
Nói xong tiếng đó, Chu Viễn cảm giác mình bị điên rồi.
Anh ta cũng bị điên giống họ rồi!
Có ai muốn nhận cái vai trang bìa kia của Hứa Diệp không? Hay là xóa luôn vai này đi được không? Anh ta sắp chịu không nổi nữa rồi.
Chờ Chu Viễn hô xong, Hứa Diệp mới thôi không nhìn nữa.
Thang máy yên tĩnh trở lại như lúc đầu.
Đương Tư Kỳ đứng một bên cười hì hì, tuy rằng cô ấy không biết Hứa Diệp đang làm gì, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy thú vị vô cùng.
Quả nhiên cuộc sống của Viện Trưởng vui vẻ hơn người thường gấp mấy lần!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận