Kết quả cuối cùng lại nói với mọi người đây là một bài hát thiếu nhi.
Thật sự tôi cũng phục cậu rồi.
Trong buổi biểu diễn hôm nay, khán giả vốn nghĩ rằng phần đặc sắc nhất nằm ở phim chính, không ngờ lại nằm trên quả trứng phục sinh ở cuối cùng.
Phía ban giám khảo bên kia, một đám người quay sang nhìn nhau.
Mọi người đã hồi phục lại từ kinh ngạc.
Một nhà sản xuất cảm thán: "Các vị, trước tiên chúng ta bỏ qua không nói đến trạng thái tinh thần của Hứa Diệp, bài hát thiếu nhi này của cậu ấy thực sự rất chất lượng."
"Tôi cũng muốn nói, giai điệu và lời bài hát của ca khúc này đều rất bắt tai, tôi cảm thấy sau khi về tôi có thể cho con gái mình học hát bài này."
"So sánh với một số ca khúc thiếu nhi kém chất lượng trên thị trường, bài hát này của Hứa Diệp chắc chắn có chất lượng cao hơn hẳn, tôi cảm thấy nếu giai điệu này được chơi trên piano, hiệu quả sẽ rất tốt, sau khi về tôi sẽ thử."
"Tôi có linh cảm rằng sau khi chương trình này được phát sóng, bài hát này của Hứa Diệp sẽ trở thành một bài hát có lực lan tỏa vô cùng mạnh mẽ."
Các thành viên khác trong ban giám khảo cũng bắt đầu bàn bạc.
Viết một bài hát thiếu nhi, muốn nói là đơn giản thì cũng đơn giản.
Những người viết lời có mặt ở đây, làm gì có ai không có mấy bài hát hot.
Nếu họ đi viết nhạc thiếu nhi thì họ cũng có thể viết được thôi.
Nhưng nếu là sáng tác một bài hát thiếu nhi có khả năng lan tỏa rộng, vậy thì không dễ dàng.
Bài hát Ngôi Sao Nhỏ này, nhìn thì có vẻ bình thường không có gì đặc biệt.
Nhưng hiện tại mọi người chỉ cần hơi nhớ lại một chút là có thể nhớ ra toàn bộ giai điệu của bài hát, có thể nhớ lại những lời ca trong đó.
Bài hát này in dấu rất sâu trong trí nhớ của người ta.
Trong phòng chờ, Vu Vi hỏi: "Vậy bài hát này tên là gì?"
"Tên là Ngôi Sao Nhỏ."
Hứa Diệp buông đàn guitar, trở về chỗ ngồi.
Vẻ mặt của Lâm Ca vô cùng khó chịu, anh ta nhìn chằm chằm Hứa Diệp, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói với tôi là tập tiếp theo cậu sẽ không hát nhạc thiếu nhi đi? Không đâu phải không?"
"Lần sau thì để nói sau." Hứa Diệp nói.
Hiện tại Lâm Ca đang vô cùng đau khổ, anh ta là người kỳ vọng lớn nhất, kết quả bây giờ lại bị một bài hát thiếu nhi phá hỏng.
Hơi khác với mong chờ.
Về phần Mã Lục, anh ấy là người đầu tiên đoán ra bài hát này là một bài hát cho thiếu nhi, thế nhưng vẫn không thể tin nổi.
Hiện tại sau khi biết được sự thật, Mã Lục chỉ có thể cảm thán một câu.
"Những người phàm như chúng ta, nhìn chung vẫn không thể sánh ngang hàng với thần thánh."
Khâu cuối cùng trong chương trình là rút thăm quyết định thứ tự lên sân khấu vào tập tiếp theo.
Bắt đầu từ tập tiếp theo, cách thức và thể lệ của chương trình sẽ bước vào giai đoạn loại trừ.
Ca sĩ có số điểm đứng cuối cùng trong mỗi vòng đều phải kết thúc quá trình ghi hình, sau đó là một ca sĩ mới bổ sung vào.
Như vậy, thứ tự lên sân khấu trở nên vô cùng quan trọng.
Thể lệ rút thăm của tổ chương trình cũng vô cùng kỳ lạ, không chỉ là rút một tờ giấy.
Nhân viên công tác bưng lên một cái mô hình đỉnh vàng núi Võ Đang.
Trên mô hình này có phòng ở, có núi, có cây, có cả đạo sĩ, chó, vân vân...
Vu Vi giải thích: "Thứ tự rút thăm sẽ dựa trên thứ bậc đạt được trong trận đấu hôm nay. Người đứng đầu sẽ được ưu tiên chọn một mô hình ở đây, trên mô hình sẽ viết thứ tự lên sân khấu."
Tất cả mọi người cùng vây quanh mô hình.
Mô hình này được chế tác vô cùng tinh xảo, đẹp đẽ, các mô hình nhỏ bên trong cũng có thể gỡ xuống được.
Thứ tự lên sân khấu được giấu trong các mô hình nhỏ đó.
Số mô hình nhỏ có thể di chuyển được vừa vặn là bảy cái.
"Hứa Diệp, cậu mau chọn đi, tôi muốn lấy tảng đá này." Lâm Ca xoa xoa hai tay, kích động nói.
"Vậy tôi chọn tảng đá này trước nhé." Hứa Diệp nói.
Nụ cười trên mặt Lâm Ca lập tức biến mất tăm mất tích.
Nhưng mà Hứa Diệp cũng không thật sự lấy tảng đá này đi, hắn vươn tay, gỡ mô hình con chó xuống.
Hắn lật mô hình lại, nhìn thấy một con số nhỏ ghi trên bụng con chó.
"Tôi là số chín." Hứa Diệp nghiêm túc nói.
Vu Vi lại lúng túng.
Chỉ có bảy ca sĩ, lấy đâu ra số chín.
Lâm Ca cũng tiến lên nhìn con số được ghi dưới bụng con chó, anh ta tức giận nói: "Mắt cậu có phải không tốt nữa không hả? Đây không phải chín, đây là sáu."
"Không thể nào, đây sao có thể là sáu được, chẳng phải chính là chín sao?"
"Cậu lật ngược nó lại xem!"
Lâm Ca sốt ruột tới mức chỉ còn thiếu mỗi nước giơ tay giật mô hình trong tay Hứa Diệp để cho hắn thấy.
"Người ta đã để thế này rồi, sao anh lại đảo ngược lại để nhìn?" Hứa Diệp hỏi ngược lại.
Lâm Ca giơ tay lên che kín mặt, sau hai giây trầm mặc, anh ta trầm giọng nói: "Cậu nói đúng lắm, đây là số chín."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận