Chiếc gối ôm mềm mại ném vào người cũng không có cảm giác gì.
Hứa Diệp dùng cánh tay của mình đỡ cho có, để vị thần may mắn này phát tiết một ít cảm xúc.
Sau đó hắn nắm lấy tay Từ Nam Gia.
"Rút thăm trúng thưởng." Hứa Diệp thầm nghĩ trong lòng.
Tìm đến thần may mắn, đương nhiên là vì rút thăm trúng thưởng rồi.
Lúc này, Hứa Diệp chọn năm lần rút thăm liên tục.
Cùng với việc bị trừ đi 225 điểm tích lũy, rút thăm trúng thưởng bắt đầu.
Kết quả rút thăm trúng thưởng lần này nhanh chóng xuất hiện.
Năm lần rút thăm trúng ba lần, tỷ lệ trúng thưởng vẫn rất cao.
Đúng là thần may mắn mà!
Tâm trạng của Hứa Diệp rất vui vẻ, mỉm cười nhìn về phía Từ Nam Gia: "Chuyện này mà không nhạy cảm thì cô còn muốn nói chuyện gì nhạy cảm nữa?"
"Cậu không thể..."
Nói được một nửa, Từ Nam Gia bỗng dừng lại.
Làm sao cô ấy có thể không hiểu được điều gì gọi là nhạy cảm cơ chứ, nhưng nghĩ đến người trước mặt là Hứa Diệp, có vài lời ngại ngùng không dám nói ra.
Từ Nam Gia bực bội quay lại ngồi trên ghế sô pha, hai má phồng lên, trông vô cùng đáng yêu.
"Cậu cố ý chọc tức tôi phải không!"
"Vậy cô có muốn đến xem trực tiếp chương trình Âm Nhạc Lang Thang không?" Hứa Diệp hỏi.
Mắt Từ Nam Gia bỗng sáng rực.
"Tôi có thể đến chỗ quay chương trình trực tiếp được sao?"
"Tất nhiên rồi."
Tổ chương trình đương nhiên sẽ chuẩn bị chỗ cho các nhóm ca sĩ dự thi, một số ca sĩ còn mời người thân đến xem biểu diễn, chuyện này Hứa Diệp chỉ cần nói với Vu Vi một tiếng là xong.
"Tôi đi một mình thì chán quá, có thể rủ theo Tạ Quỳnh không?" Từ Nam Gia hỏi.
"Có thể."
Từ khi biết Hứa Diệp ghi hình Âm Nhạc Lang Thang, Từ Nam Gia vô cùng tò mò.
Đi xem Hứa Diệp biểu diễn trực tiếp, quá tuyệt vời.
Từ Nam Gia tỏ vẻ cô ấy không còn tức giận nữa.
"Vì cậu đã mời tôi, nên tôi tha thứ cho cậu!"
"Vậy tôi đi trước đây."
Hứa Diệp đứng dậy rời đi.
Từ Nam Gia ngạc nhiên nói: "Cứ như vậy mà đi sao? Không cùng nhau ăn một bữa à?"
"Tôi phải về chuẩn bị một chút cho tiết mục ngày mai."
"Được... Được rồi."
Sau khi Từ Nam Gia tiễn Hứa Diệp ra cửa, cô ấy lại ngồi trên ghế sô pha.
Cô ấy nhìn hoa cải trên sô pha, trong lòng có chút tiếc nuối.
Bởi vì ngày mai là sinh nhật cô ấy, nhưng Hứa Diệp lại không nhắc gì tới việc chúc cô ấy sinh nhật vui vẻ.
"Không sao hết, Hứa Diệp mời mình đi xem cậu ta biểu diễn, xem như đấy là quà sinh nhật đi!"
Trong lòng Từ Nam Gia nghĩ lý do cho Hứa Diệp, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn.
Bên kia, Hứa Diệp đang xem xét phần thưởng vừa rút được.
Sách kỹ năng chơi nhạc cụ trống (cấp A) x3
Sách kỹ năng này có thể được chuyển thành sách kỹ năng chơi bất kỳ loại nhạc cụ nào, sau khi học xong có thể thành thạo kỹ năng chơi nhạc cụ đó.
Phần thưởng rất đồng đều.
Hứa Diệp chọn luôn hai cuốn sách kỹ năng, đem nó đi chuyển đổi.
Một cuốn chuyển thành sách kỹ năng chơi đàn nhị, một cuốn khác chuyển thành sách kỹ năng chơi đàn piano.
Kỹ năng chơi đàn piano là điều rất cần thiết đối với Hứa Diệp, một ngôi sao như vậy sao lại không biết chơi đàn piano được.
Đặc biệt khi hát các bài hát thiếu nhi, nhất định phải đệm đàn piano.
Còn đàn nhị, nó liên quan đến bài hát mà hắn sắp hát tiếp theo.
Thực ra Hứa Diệp đã chuẩn bị sẵn sân khấu, nhưng giờ đã có sách kỹ năng, vậy thì hãy làm cho sân khấu này thêm phần thú vị.
Lần trước hắn thổi kèn xô-na, lần này kéo đàn nhị.
Trên đường về, Hứa Diệp nhắn tin cho Trịnh Vũ, bảo anh ấy đi chuẩn bị một cây đàn nhị.
Trước buổi diễn tập ngày mai, Hứa Diệp cần phải tập luyện nhuần nhuyễn toàn bộ các tiết mục.
Trịnh Vũ lại nhìn hắn với vẻ mặt đầy nghi ngờ.
"Cậu còn biết kéo đàn nhị nữa à?"
"Cậu học từ bao giờ thế?"
Trịnh Vũ tỏ vẻ không hiểu.
"Em học trong mơ."
"À."
Trịnh Vũ không còn vướng bận gì về câu hỏi đó nữa.
Muốn mua thì mua thôi.
Ngày hôm sau, Hứa Diệp đến phòng thu của chương trình tại kinh đô.
Quay Âm Nhạc Lang Thang thực sự là một thử thách lớn đối với khả năng của Vu Vi, vì mỗi khi đến một địa điểm mới, cô ấy lại phải tìm một phòng thu.
Nếu không có quan hệ và tiền bạc, những việc này hoàn toàn không thể thực hiện được.
Phòng thu ở kinh đô này có trình độ chuyên môn cao hơn, trang thiết bị cũng tốt hơn.
Lần này, trong phòng nghỉ cá nhân chỉ có một mình Hứa Diệp.
Khi một cô gái nhỏ trong tổ chương trình đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong liền hoảng hốt.
Chỉ thấy Hứa Diệp mặc một bộ vest lịch sự, kết hợp với khuôn mặt đó, toát lên khí chất nổi bật.
Tuy nhiên, lúc này hắn đang ngồi trên ghế, tay cầm đàn nhị, giữ nguyên tư thế kéo đàn, mặt không biểu cảm.
Nếu không phải nơi này đèn đuốc sáng trưng, cô gái nhỏ còn tưởng gặp ma.
"Thầy Hứa Diệp, đến giờ diễn tập rồi." Cô gái nhỏ rụt rè nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận