Chưa kể đến việc đưa những thước phim chân thực về việc giữ gìn, phục chế những di vật văn hóa của các chuyên gia đến với mọi người, đối với cuộc đời hắn mà nói đem lại rất nhiều lợi ích.
Ngoài quay phim tài liệu, Hứa Diệp còn đi xem Vitality Girls.
Trước kia hắn chỉ có thể lên trạm B nhìn tiểu tỷ tỷ biểu diễn, nhưng bây giờ đã khác xưa, có thể đứng xem trực tiếp ở khoảng cách gần.
Màn hình 4K siêu thanh chẳng là gì, ở đây màn hình quét võng mạc có thể tính ra tỷ suất người xem.
Hứa Diệp đã tái hiện lại một số động tác vũ đạo của [Khúc Ca Tình Yêu] dựa trên những video mà hắn đã từng xem còn lại giao cho giám đốc vũ đạo công ty giải trí Ngô Đồng phụ trách.
Lúc họ tập luyện mà được nhìn thấy thì đúng là cảnh đẹp ý vui.
Thời gian trôi qua, sau một tuần phim tài liệu [Tôi học tập di vật văn hóa ở Cố Cung] đã xong phần hậu kỳ.
Phần hậu kỳ của phim tài liệu này không cần xử lý quá nhiều, hơn nữa thời lượng cũng không dài, chủ yếu là quay lại những công việc thường ngày của các chuyên gia phục chế văn vật, cho nên tốc độ quay phim cũng rất nhanh.
Giải quyết xong công việc của phim tài liệu, Hứa Diệp liền đưa phim cho Tề Đông Tường xem qua.
Nhìn thấy Hứa Diệp, Tề Đông Tường cười ha hả nói: "Hứa Diệp, việc quay phim của cậu thế nào rồi?"
Hứa Diệp cười nói: "Đã hoàn thành."
Tề Đông Tường kinh ngạc nói: "Nhanh vậy sao?"
Những ngày qua ông ấy cũng rất bận rộn nên thiếu chút nữa quên mất bên Cố Cung có một đoàn đội đang quay phim tài liệu.
Chuyện Hứa Diệp muốn quay phim tài liệu quả thật ông ấy không để trong lòng.
Ông ấy chỉ cảm thấy Hứa Diệp nhất thời nổi hứng muốn quay linh tinh mà thôi.
Từ trước đến nay Hứa Diệp chưa từng cho ra tác phẩm phim ảnh nào. Mở đầu lại muốn quay phim tài liệu, Tề Đông Tường cũng không kỳ vọng quá nhiều về chất lượng.
Chỉ cần không quá tệ là được.
Thật ra nếu quá tệ thì để Hứa Diệp tự xem, không truyền ra ngoài là được.
Hứa Diệp nói: "Cũng tạm ổn."
Nói đùa, trong đầu hắn có sẵn ý tưởng cùng hình ảnh.
Trước đây việc chỉnh sửa hậu kỳ mất rất nhiều thời gian, nhưng đối với hắn, khâu quay phim lại chiếm nhiều thời gian nhất.
Chỉ cần có đủ tài liệu thực tế, phần còn lại là của biên tập, có thể không nhanh được sao.
Hứa Diệp tiếp tục nói: "Tôi tới là muốn ông xem qua một chút, nếu như không có vấn đề gì, tôi sẽ phát hành."
Tề Đông Tường hỏi: "Thời lượng khoảng bao nhiêu phút?"
"Không tới ba tiếng." Hứa Diệp nói.
Tề Đông Tường nhìn xuống đồng hồ đeo tay, nói: "Vậy được, để tôi xem một chút."
Chuyện liên quan đến hình tượng của Cố Cung, Tề Đông Tường nhất định phải xem qua.
Hứa Diệp mở máy tính xách tay bày ra trước mặt Tề Đông Tường, bắt đầu phát video.
Mở đầu phim tài liệu là hình ảnh các chuyên gia phục chế di vật, cùng với mục lục của phim tài liệu.
Có dụng cụ đồng, thau, sơn mài, đồ gốm, đồ gỗ vân vân.
Tề Đông Tường hiểu khá rõ về những đồ vật này.
Đối với người xem, những thứ này đối với bọn họ có thể là vật mới lạ chưa từng thấy qua, nhưng cũng có thể là đồ vật thường ngày.
Tề Đông Tường tập trung xem, Hứa Diệp cũng không quấy rầy ông ấy mà ngồi trên ghế sô pha chờ. Vừa chờ vừa nghịch chậu cây xanh trên bàn.
Xem một lúc, Tề Đông Tường đốt một điếu thuốc, biểu tình ung dung ban đầu dần trở nên chăm chú.
Bộ phim tài liệu này khác nhiều so với dự đoán ban đầu của ông.
Trình độ này không giống lính mới vào nghề mà giống như sản phẩm của đạo diễn phim tài liệu chuyên nghiệp.
Ngôn ngữ ống kính được thể hiện bên trong rất thành thục.
Khi ông thấy trong phim một chuyên gia trẻ tuổi nói: "Trong quá trình phục chế di vật, được giao lưu với di vật, được gần gũi với di vật, trên thực tế chính là đem bản thân dung nhập vào trong. Di vật là vật chết, nhưng mục đích của việc phục chế di vật là để truyền bá văn hóa chứ không phải cất giữ một vật phẩm nào đó, làm như vậy sẽ mất đi giá trị vốn có."
Tề Đông Tường hút một hơi thuốc lá.
Ông rất cao hứng vì lớp trẻ lại có được suy nghĩ như vậy, cũng cao hứng vì Hứa Diệp đã quay lại những khoảnh khắc này để cho nhiều người cùng biết đến.
Giá trị của di vật, giá trị của phục chế di vật đều ở trong này.
Cứ như vậy chăm chú xem, không biết từ lúc nào Tề Đông Tường đã xem hết phim tài liệu.
Tàn thuốc trên bàn đã nhiều lên không ít.
Tề Đông Tường hít sâu một hơi, quét mắt nhìn một vòng xung quanh, lúc nhìn thấy Hứa Diệp thì ngẩn người.
Lúc này Hứa Diệp đang ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm một giấy A4.
Trên bàn còn để mấy túi giấy A4.
Giấy A4 này là để dùng cho máy in trong phòng làm việc.
Tề Đông Tường nghi ngờ hỏi: "Hứa Diệp, cậu làm gì vậy?"
Hứa Diệp nghe vậy thì quay đầu lại nói: "Viện trưởng Tề, một túi A4 bên ngoài ghi là năm trăm tờ mà vừa rồi tôi đếm thì thấy số lượng không đủ, một túi này không đủ năm trăm tờ, ông phải tìm người bán giấy đòi lại tiền."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận