Sau đó ông ta nhấn mở bài hát mới của Đổng Ngọc Khôn.
Bài hát có tên [Em Là Hoa Hồng Của Tôi].
Chỉ mới nhìn tên bài hát, khung cảnh thời đại xưa đã hiện ra ngay trước mắt Ngụy Đông An.
Cảm giác mà cái tên này đem lại hệt như Hai Con Bướm vậy.
"Chẳng lẽ bài hát này cùng dòng nhạc với Hai Con Bướm?"
Ngụy Đông An phát bài hát.
Tiếng nhạc dạo truyền ra từ dàn thiết bị âm thanh đắt tiền của ông ta.
Tiết tấu độc đáo của khúc nhạc dạo khiến cho Ngụy Đông An phải gật gù theo nhịp điệu.
Ông ta cảm thấy rất thú vị.
Đặt ở thời đại này, đoạn nhạc còn đem lại cảm giác hoài niệm độc đáo.
Sau phần nhạc dạo là tiếng hát cả Đổng Ngọc Khôn.
"Khi một bông hoa nở, bông hoa khác sẽ tàn."
Câu đầu tiên của bài hát khiến cho Ngụy Đông An cảm thấy, không hổ là Hứa Diệp.
Rõ ràng ca từ vô cùng đơn giản, không có bất cứ phép tu từ nào, nhưng nếu như nghĩ thật kỹ, dường như lời ca này còn mang theo triết lý.
Lời nhạc như vậy sẽ dễ đi vào lòng người hơn.
Không như phần lớn các ca khúc của thời đại này, đừng nói nghe hết ca từ, cho dù tách từng câu ra đề giải nghĩa, cũng chưa chắc đã khiến người ta hiểu hết.
"Cả ngọn đồi mọc đầy hoa tươi, chỉ có em là tình yêu đích thực."
"Mỏi mòn chờ đợi, đợi đóa hồng là em nở rộ."
"Ngọn đồi mọc đầy hoa tươi, chỉ có em là đáng yêu nhất."
Nghe đến đó, Ngụy Đông An cũng đoán ra được thể loại của bài hát này.
Là một khúc tình ca.
Ca từ đơn giản, chất phác, phong cách quả thực rất giống hai con bướm giống nhau.
Tiếp đó, Ngụy Đông An nghe được đoạn điệp khúc của bài hát:
"Em Là Hoa Hồng Của Tôi, em là đóa hoa của tôi."
"Em là người thương của tôi, là nỗi vương vấn của tôi."
"Em là hoa hồng của tôi, em là đóa hoa của tôi."
"Em là đóa hồng mà tôi yêu say đắm cả đời."
Mấy câu này đưa Ngụy Đông quay trở lại mười mấy năm về trước.
Khi ấy, quả thật những tác phẩm như thế này rất được ưa chuộng trong giới âm nhạc.
Ca từ đơn giản, giai điệu cũng chất phác.
Cũng có vài ca khúc đến tận bây giờ vẫn còn được yêu thích.
"Đúng là hợp với điều kiện cá nhân của Đổng Ngọc Khôn."
Ngụy Đông An thầm bình phẩm một câu.
Nghe xong toàn bộ bài hát, ông ta thẫn thờ dựa lưng vào ghế sô pha.
Tâm trạng của Ngụy Đông An bây giờ hết sức nặng nề.
Ông ta là người phụ trách bài hát song ca của Trình Thiên Lôi và Đặng Thanh Như ở kỳ thứ năm của Âm Nhạc Lang Thang
Kỳ thứ năm, là vòng bán kết.
Ngay trước khi thời điểm ghi hình, Hứa Diệp lại tung ra hàng loạt bài hát như vậy, ý hắn rõ tựa ban ngày.
Ca sĩ khách mời mà hắn định dẫn tới chính là Trần Vũ Hân, Mã Lục và Đổng Ngọc Khôn.
Dù vậy, Ngụy Đông An cũng không dám coi khinh Hứa Diệp.
Nào có ai dám làm như Hứa Diệp?
Mỗi ngày cho ra mắt một bài hát, bài nào bài nấy đều không chê vào đâu được.
"Hứa Diệp, vậy chúng ta hãy phân cao thấp trong vòng bán kết này đi."
Ngụy Đông An thở dài.
Sáu giờ chiều, Triệu Tuệ Đình bước ra từ cổng trường, đi thẳng tới một chiếc xe hơi nhỏ đỗ ven đường.
Sau khi lên xe, cô ấy lập tức nói với người ngồi ở ghế lái: "Ba, cho con mượn điện thoại nhé."
"Con cần mượn điện thoại làm gì?" Người ngồi ở ghế lái tỏ vẻ không vui.
"Con chỉ nghe một bài hát thôi."
Nói dứt câu, Triệu Tuệ Đình bổ sung thêm:
"Là ca sĩ Đổng Ngọc Khôn lần trước hát bài Hai Con Bướm, anh ấy vừa đăng bài hát mới ạ."
Nghe thế, sắc mặt cha của Triệu Tuệ Đình mới hòa hoãn phần nào.
Ông ấy đưa điện thoại di động đưa cho Triệu Tuệ Đình, nói: "Con đừng có chơi điện tử đấy, đợi đến cuối tuần rồi hãy chơi."
"Con biết mà, trò chơi thì có gì vui đâu."
Sau khi nhận được điện thoại, Triệu Tuệ Đình lập tức kết nối điện thoại với loa bluetooth trên xe, sau đó tìm kiếm bài hát mới của Đổng Ngọc Khôn, chuẩn bị phát nhạc.
Cô ấy là thành viên của Viện Hoa Hỏa, mấy ngày nay, mỗi ca khúc mới của Hứa Diệp cô đều nghe không sót giây nào.
Tất nhiên cô ấy không thể bỏ lỡ bài hát của Đổng Ngọc Khôn.
Nhìn thấy tên của bài hát, Triệu Tuệ Đình bỗng nở nụ cười.
"Quả nhiên, cũng như bài Hai Con Bướm."
Cô ấy nhấn nút phát nhạc.
Lời nhạc vang khắp xe.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái yên lặng nghe một lát, sau đó tấm tắc khen ngợi.
"Bài này hay đấy, Đình Đình, trẻ con mấy đứa thích nghe mấy bài như vậy sao? Đến cả dòng nhạc này mà mấy đứa cũng nghe hả?" Người đàn ông trung niên tò mò.
"Hiện giờ nhạc thịnh hành có nhiều bài hát hay lắm ạ, học sinh ở trường con đều rất thích anh Hứa Diệp." Triệu Tuệ Đình nói.
"Hử? Hứa Diệp này có những bài hát nào?" Người đàn ông trung niên hỏi.
Triệu Tuệ Đình lập tức thao thao bất tuyệt, nói không biết mệt là gì.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận