Hứa Diệp nghiêm túc trả lời: "Trước đây anh cũng đâu biết là em biết hàn điện đâu?"
Trịnh Vũ ồ một tiếng rôi đáp: "Được, anh sẽ đi mua. Gửi đến đâu?"
"Gửi đến khách sạn là được." Hứa Diệp nói.
Trịnh Vũ không nói thêm gì nữa, quay đầu đi ngay, trong lòng thâm nghĩ: "Thằng nhóc này học tạp nham nhiều quá."
Sắp xếp xong việc cho Trịnh Vũ, Hứa Diệp tìm đến Tiểu Từ.
"Tối nay anh không đến nhà em được."
Nghe vậy, vẻ mặt Tiểu Từ lập tức thay đổi, lo lắng hỏi: "Tại sao? Tại tối qua em đánh anh quá mạnh nên làm anh giận rồi à? Anh đừng giận mà, sao em có thể không cho anh động vào được chứ."
Nghe vậy, Hứa Diệp trợn mắt há hốc mồm.
Hắn chỉ mới đánh một chiêu thường mà cô ấy đã tung chiêu lớn luôn rồi à.
Hắn xoa đầu Tiểu Từ và nói: "Không phải vậy, anh có việc quan trọng, không liên quan đến chuyện tối qua."
"Anh không lừa em chứ?" Tiểu Từ vẫn không tin lắm. "Nếu anh lừa em thì..." Hứa Diệp nói không chút do dự.
Hứa Diệp chưa kịp nói hết câu, Tiểu Từ đã bịt kín miệng hắn lại.
"Em tin, đừng nói nữa." Tiểu Từ đáp.
Buổi tối, Hứa Diệp trở về khách sạn, Trịnh Vũ đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho hắn.
Trên mặt bàn làm việc, một tờ giấy vẽ đã được trải phẳng, bút, mực, giấy, nghiên và màu vẽ cũng được sắp xếp gọn gàng, thậm chí có cả con dấu bằng đá đã được điêu khác.
Trịnh Vũ đứng bên cạnh thắc mắc hỏi: "Cậu định vẽ gì?"
"Em vẽ một bức tranh thủy mac Hua Diep nghiem tuc dap.
Trịnh Vũ gật đầu, không nói thêm gì nữa, vì anh ấy cũng không am hiểu lĩnh vực này lắm, chỉ đứng bên cạnh quan sát.
Sau đó, Hứa Diệp bắt đầu đặt bút vẽ.
Ban đầu, Trịnh Vũ vẫn còn khá bình tính, nhưng theo thời gian dần trôi, anh ấy cũng dần trở nên nghiêm túc.
Vì anh ấy nhận ra, Hứa Diệp không phải vẽ tùy tiện, mà thật sự có kỹ năng.
Dù Trịnh Vũ không rành về vẽ, nhưng giờ khắc này, anh ấy cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Tay nghề này, nếu không trải qua nhiều năm khổ luyện thì cũng không được đâu.
Trịnh Vũ càng tập trung quan sát.
Nhưng càng dần về sau, anh ấy đã nhận ra có điều gì đó không ổn...
Dựa theo phong cách tổng thể của bức tranh này thì đúng thật là một bức thủy mặc.
Nét vẽ bên trong đều là phong cảnh sông núi.
Nhưng vấn đề là con mẹ nó cậu vẽ Tom vào trong đó để làm gì?
Là ai khiến cậu vẽ thêm Tom & Jerry vào trong đó?
Trịnh Vũ không nói gì cả, anh ấy nghĩ rằng mình đã nhìn lâm rồi.
Có lẽ sau khi Hứa Diệp tô màu lên thì sẽ có được hiệu ứng bất ngờ nào đó.
Sau khi Hứa Diệp bắt đầu tô màu lên thì Trịnh Vũ đã chắc chắn được mình không hề nhìn lâm.
Con mẹ nó thật sự là Toml
Trịnh Vũ không nhịn được nữa, hỏi: "Cậu vẽ Tom vào trong đó làm gì?
Hứa Diệp vẫn cầm bút lông trong tay, lạnh nhạt nói: "Bởi vì bức tranh này tên là Tom Lên Núi Thăm Bạn.
Trịnh Vũ nghe thế thì trong đầu ngap tran thac mac.
Anh ấy nhìn bức tranh thủy mặc trước mắt, trong giây lát vẫn không thể nào hiểu nổi.
Trong bức tranh, có vách núi hiểm trở, có những tảng đá lom chởm, có dòng nước chảy xiết.
Có một cây cầu gỗ bắt ngang qua dòng nước chảy xiết trên ngọn núi, còn Tom thì đang đi qua cây cầu gỗ đó.
Lúc này Trịnh Vũ mới phát hiện ra.
Không chỉ có Tom và còn có cả Jerry nữa.
Jerry đang đứng dưới chân cầu nhìn Tom.
"Con mẹ nó... Trong đầu Trịnh Vũ lúc này chỉ còn lại ba chữ đó.
Sau khi Hứa Diệp hoàn thành bức tranh thì đặt sang một bên chờ hong khô, rồi lại cam một tờ giấy vẽ lên.
Trịnh Vũ hỏi: "Cậu còn muốn vẽ gì nữa?"
Hứa Diệp bình tính nói: "Em muốn vẽ lại một bức tranh nổi tiếng thế giới.
Khóe miệng Trịnh Vũ khẽ giật một cái, cứ có cảm giác không được ổn lắm.
Quả nhiên, khi anh ấy thấy được Hứa Diệp đã vẽ gì thì biết là dự cảm của mình đúng rồi.
Thằng nhóc này mang thứ này đến cho cha vợ, cũng không biết là đang thể hiện kỹ năng hay là tìm đường chết nữa.
Đến chiều hôm sau, Hứa Diệp mới cất bức tranh đã hong khô đi, cũng Tiểu Từ đến kinh đô.
Ngày mai là chủ nhật, đúng lúc Từ Bạch Phong không có việc nên sẽ ở nhà.
Hứa Diệp và Tiểu Từ đến kinh đô trước một hôm để chuẩn bị một chút.
Tiểu Từ cũng chú ý đến hai bức tranh trong hành lý của Hứa Diệp, còn tò mò hỏi đó là gì.
Hứa Diệp chỉ nói đó là hai bức tranh chữ.
Điều này khiến Tiểu Từ cảm thấy Hứa Diệp thật có tâm, còn đặc biệt chuẩn bị hai bức tranh chữ nữa chứ.
Tiểu Từ cũng không nghĩ gì nhiều, mấy thứ tranh chữ này nhà cô ấy đã có quá nhiều, từ nhỏ cô ấy đã được xem tới chán luôn rồi.
Tối hôm đó, dưới sự giám sát của Tiểu Từ, Hứa Diệp đã chọn xong trang phục cân mặc cho ngày mai.
Tiểu Từ quá hiểu rõ Hứa Diệp, cô ấy sợ Hứa Diệp sẽ mặc gì đó kỳ lạ nên dứt khoát tự ra tay chuẩn bị sẵn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận