Khi còn nhỏ học thành ngữ, cảm thấy người khắc thuyền tìm gươm đó thật ngu ngốc.
Tại sao lại có người ngốc đến mức khắc một dấu lên thuyền, rồi sau đó lại ra bờ sông tìm thanh gươm đã rơi xuống nước đó của chính mình chứ.
Nhưng sau khi lớn lên, bạn chơi lại những trò chơi mà khi còn nhỏ chơi chưa thỏa thích, bạn xem lại bộ phim hoạt hình mà khi còn nhỏ chưa xem hết, bạn mua những đồ ăn vặt mà khi còn nhỏ chưa ăn đủ. Đây chẳng phải là một loại khắc thuyền tìm gươm sao?
Trong tay chúng ta chỉ còn lại những dấu vết tuổi thơ còn lưu lại trong ký ức, muốn tìm lại cảm giác của tuổi thơ theo những dấu vết này.
Nhưng lại không tìm thấy được nữa.
Thấy Trương Nghiêu không nói gì, Đình Đình hỏi: "Cậu, sao cậu lại không hát nữa?"
Trương Nghiêu mở miệng, anh ấy muốn hát, nhưng làm thế nào cũng không nói lên lời được.
Anh ấy nặn ra một nụ cười và nói: "Cậu không muốn hát nữa."
Đình Đình chớp đôi mắt to hỏi: "Tại sao cậu không muốn hát nữa?"
"Cậu hơi mệt, cậu đi nghỉ ngơi một chút."
Anh ấy đứng lên, đi ve phòng ngủ của anh ấy, khoảnh khác khi cánh cửa phòng đóng lại, nước mắt của anh ấy cũng không ngăn lại được nữa.
Trương Nghiêu bước vào ngành sản xuất âm nhạc, không phải vì đam mê, mà chỉ vì anh ấy quả thật có năng khiếu nhất định trong lính vực này.
Nhờ cái này mà anh ấy có thể ăn cơm no, nên anh ấy mới bước vào cái ngành này.
Thời gian dài, cũng thành thói quen, cũng dân có tình cảm, cũng thích ngành này.
Trương Nghiêu cũng không hề chán ghét công việc hiện giờ, thậm chí có thể nói là rất thích.
Cuộc sống hiện giờ của anh ấy cũng khá tốt, cũng rất hào nhoáng trước mặt người khác, cũng không có áp lực về kinh tế gì cả, anh ấy đã thấy rất hài lòng rồi.
Nhưng hôm nay khi nghe xong bài hát này, anh ấy nhớ lại cái hạt giống gieo trong lòng khi còn nhỏ.
Hạt giống đó, đã không nảy mầm.
Trương Nghiêu ngồi ở mép giường, câm khăn giấy lau nước mắt trên mặt. Chờ sau khi nước mắt ngừng rơi, anh ấy lấy điện thoại ra.
Hôm qua anh ấy không viết bài đánh giá âm nhạc cho bài hát thiếu nhi này.
Bởi vì lúc đó anh ấy cảm thấy không có gì để viết.
Đây không phải là Hứa Diệp đang tạo niềm vui sao, không cần thiết phải viết bài phê bình âm nhạc đâu.
Hơn nữa, nhạc thiếu nhi thì có thể phê bình cái gì.
Nhưng hiện giờ, anh ấy cảm thấy hoàn toàn khác.
Anh ấy muốn viết một bài đánh giá âm nhạc cho bài hát thiếu nhi này. Trương Nghiêu bắt đầu viết ở trên điện thoại ngay lập tức.
Lời văn của anh ấy thuộc loại tương đối giản dị, phong cách viết văn không hoa hoe lòe loẹt gì cả, chỉ đơn giản kể lại chuyện ngày hôm nay, sau đó nói về cảm giác của anh ấy một chút.
Viết đến cuối, Trương Nghiêu viết:
[... Bây giờ tôi cuối cùng cũng đã hiểu được ý nghĩa thật sự của Bùng Nổ Lòng Dũng Cảm. Ok go đến đây đi, đừng dây dưa lề me nữa, mặt trời sắp lặn xuống núi rồi. Tôi nghĩ là câu hát này hẳn là có ý nghĩa đặc biệt đối với người trưởng thành hơn. Cảm ơn Hứa Diệp, cảm ơn Vitality Girls, đã tặng cho chúng tôi bài hát này vào ngày Tết Thiếu nhi.
Cuối cùng tôi muốn hỏi mọi người một vấn đề, thời thơ ấu, chắc hẳn mỗi người đều đã từng gieo một hạt giống trong lòng mình.
Vậy bây giờ, hạt giống trong lòng bạn đã nảy mầm chưa? Lớn lên chưa?]
Hành văn của cả bài đánh giá liền mạch lưu loát.
Trương Nghiêu kiểm tra lại một lân, sau đó bấm đăng tải.
Lúc này, cửa phòng hé mở một khe nhỏ. Đình Đình đứng ở ngoài cửa, lén lút nhìn vào trong.
Thấy Trương Nghiêu nhìn về phía này, Đình Đình hỏi: "Cậu có thể hát tiếp với cháu được không?
Trương Nghiêu bỏ di động xuống, cười nói: "Được chứ."
Anh ấy có thể tưởng nhớ quá khứ, nhưng hiện giờ, anh ấy cũng có thể mỉm cười bước tiếp.
Trên Weibo, sau khi bài đánh giá âm nhạc của Trương Nghiêu được đăng lên, các fan đều bối rối.
"Được lắm? Thầy Trương, anh điên rồi sao? Viết đánh giá cho bài hát thiếu nhi?" "Chuyện thầy Trương là fan cứng của Hứa Diệp đã được chứng thực rồi, bài hát thiếu nhi cũng có thể khen được!"
"Bài đánh giá âm nhạc của thay Trương chắc là rất chủ quan."
Kết quả sau khi các fan của Trương Nghiêu đọc bài đánh giá âm nhạc xong, mỗi người đều im lặng.
Đặc biệt là vấn đề cuối cùng mà Trương Nghiêu hỏi.
"Hạt giống trong lòng bạn đã nảy mầm chưa?"
Nhói lòng, thật sự quá nhói lòng.
"Thây Trương, tôi với anh không thù không oán, sao anh lại phát dao* cho tôi vậy!"
* Phát dao: xây dựng những tình tiết khiến mọi người cảm thấy bi thương, tiếc nuối.
"Tui sai rồi tui thiệt sự sai rồi, ngay từ đầu tôi không nên đọc bài đánh giá âm nhạc này.
"Tôi thật phục, trước đây khi tôi nghe bài này còn thấy rất vui vẻ, nhưng hiện giờ nghe toàn là nước mắt a.
Trong phân comment toàn là tiếng oán than dậy đất.
Ai có thể nghĩ đến, có một ngày lại bị một bài hát thiếu nhi làm cho đau lòng đến vậy.
Mọi người sôi nổi chia sẻ bài đánh giá âm nhạc này cho bạn bè, tuyệt đối không thể khó chịu một mình.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận