Một lát sau, Diêu Chí nói: "Cậu ta thực sự có bệnh mà!"
Trong sân nhỏ, sau khi trải qua quãng thời gian im lặng ngắn ngủi, Lâm Ca mới kịp phản ứng lại.
"Trước tiên mọi người cứ đặt hành lý xuống đã, tôi giới thiệu cho mọi người thêm hai người khác."
Lâm Ca quay đầu hô với người bên trong: "Lão Thôi, Tử Vi, có người tới!"
Tiếng bước chân phát ra từ trong phòng, có hai người bước ra.
Một người đàn ông trung niên cùng một người phụ nữ nhìn rất trẻ tuổi.
Trước đó tổ tiết mục đã nói sơ qua hai người này cho mấy người Hứa Diệp biết.
Người đàn ông trung niên đang mặc áo ngắn tay quần đùi đi dép lê tên là Thôi Hạo. Mười mấy năm trước, Thôi Hạo từng nổi tiếng trời Nam đất Bắc, là Thiên vương giới ca sĩ năm ấy, không ít lần xuất hiện trên Xuân Vãn.
Hiện giờ anh ta lớn tuổi, cả người cũng phật hệ* hơn, bình thường chỉ tham gia một ít gameshow hoặc là các bữa gala của các nhà đài địa phương.
(*) Phật hệ: Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được.
Đây tuyệt đối là một ca sĩ thuộc phái thực lực.
Mà người phụ nữ có khí chất như tiên nữ còn lại chính là Giang Tử Vi, hiện giờ đang là Thiên hậu của giới ca sĩ.
Giang Tử Vi có khí chất hoàn toàn khác Nghiêm Mật, Nghiêm Mật có chút phong cách ngự tỷ, nhìn qua Giang Tử Vi lại điềm đạm hơn.
Lúc Giang Tử Vi vừa ra mắt còn được mọi người tặng cho danh hiệu công chúa ngọt ngào.
Hiện giờ cô ấy đã ba mươi tuổi thế nhưng tháng năm lại không hề để lại bất kỳ một dấu vết nào trên gương mặt của cô ấy, nhìn qua không khác gì hai mươi.
Giang Tử Vi mặc một chiếc đầm hoa nhí, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác len ngắn màu trắng, dưới chân đi một đôi giày cao gót cột dây màu hồng nhạt.
Gót đôi giày chỉ cao khoảng bốn năm centimet, sẽ không ảnh hưởng tới việc đi lại vì gót quá cao.
Nhãn hiệu của đôi giày cũng là thương hiệu giày do Giang Tử Vi làm đại diện.
Giang Tử Vi với mái tóc dài ngang vai, làn da trắng nõn nhìn về phía hai người Hứa Diệp.
Hiển nhiên Trần Vũ Hân có quen biết với Giang Tử Vi, vẫy tay rồi hô: "Chị Tử Vi!"
Giang Tử Vi nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười vô cùng dịu dàng.
"Vũ Hân, mau vào đi."
Giang Tử Vi vừa nói vừa đi về hướng hai người.
Lâm Ca quen biết cả hai bên, giới thiệu mọi người với nhau.
Thôi Hạo cười nói: "Tôi rất thích mấy bài hát của Hứa Diệp, rất độc đáo."
Giang Tử Vi cũng nói: "Hôm nay có thể được nghe Hứa Diệp hát, cậu hát bài cũ hay là hát bài mới vậy?"
Hứa Diệp nói: "Bài mới."
Thôi Hạo cười ha ha: "Vậy thì xem ra chúng ta có thể là một trong những người đầu tiên nghe bài hát mới của Hứa Diệp rồi."
Hai vị Thiên vương Thiên hậu này cũng không ra vẻ gì cả, rất hiền hoà.
Đoàn người đi vào phòng khách, ngồi vây quanh bốn phía bàn rồi trò chuyện.
Lúc này, Lục Diệu Dương đang ngồi trên xe của tổ tiết mục, sắp tới địa điểm ghi hình.
Hôm nay anh ta đặc biệt trang điểm một chút, mặc một bộ tây trang màu đen thoải mái, còn cố tình đeo thêm một chiếc mắt kính gọng vàng mỏng, nhìn qua trông rất nho nhã, hiền hoà.
Phong cách anh ta theo đuổi chính là loại phong cách lãng tử.
"Hôm nay tôi tới nơi này có hai việc, một là tạo quan hệ tốt với Giang Tử Vi, một việc khác chính là phải hát hay hơn Hứa Diệp!"
Sau khi biết được Hứa Diệp và Trần Vũ Hân tới, Công ty giải trí Thanh Điểu còn mở hẳn một cuộc họp riêng.
Tuy rằng Đại nhạc hội Đồng Quê không phải là sân khấu mang tính cạnh tranh nhưng một khi ca hát thì tất nhiên sẽ có vị trí cao thấp trong lòng khán giả.
Tổng Giám đốc Âm nhạc của Thanh Điểu là Lưu Chương còn đích thân sản xuất ra một bài hát mới phù hợp với chủ đề của Đại nhạc hội Đồng Quê cho Lục Diệu Dương.
Chỉ chờ sau khi chương trình được phát sóng, Công ty giải trí Thanh Điểu cũng sẽ mượn cái này để viết bài.
Lần trước Lục Diệu Dương bại bởi Hứa Diệp và Trần Vũ Hân, đối với anh ta cũng có ảnh hưởng nhất định, lần này nhất định phải lật ngược thế cờ.
Còn về Giang Tử Vi, đơn thuần chỉ vì Lục Diệu Dương muốn theo đuổi vị Thiên hậu giới ca sĩ này.
Nữ thần xinh đẹp, giọng ngọt, dịu dàng, có ai mà không yêu cho được.
Chờ đến lúc Lục Diệu Dương đến văn phòng của tổ tiết mục, một nhân viên công tác đón tiếp anh ta
Sau khi biết được hai người Hứa Diệp đã tới rồi, Lục Diệu Dương không để ý, anh ta sửa sang lại cổ áo sơ mi một chút, sao đó kéo va li đi đến Phòng Âm Nhạc Nhỏ.
Chờ tới khi anh ta đi tới cửa, gõ lên cửa hàng rào.
"Có ai không?"
Kết quả là không có ai để ý đến anh ta.
Lục Diệu Dương đợi một hồi, sau đó lại hỏi thêm vài tiếng vẫn không có ai đi ra, đành phải tự đẩy cửa rồi đi vào.
Vừa vào phòng mà anh ta đã nghe thấy những giai điệu quen thuộc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận