Camera quay đến chỗ Hứa Diệp.
Sau đó, khán giả lập tức nhìn thấy Hứa Diệp đi đến bên tai Từ Nam Gia nói thầm gì đó.
Tiểu Từ trợn mắt, dáng vẻ muốn tiến đến lôi người ra, nhưng mà lại không có cách nào.
Cuối cùng Hứa Diệp mới mỉm cười đứng dậy. Cánh tay hắn hơi nâng, vỗ vào mông Tiểu Từ.
Sau đó, Hứa Diệp lại lên khán đài nhận giải.
Khán giả đang xem hết nói nổi.
[Dù thế nào cũng phải động chạm Tiểu Từ đã rồi mới vừa lòng đúng không?]
[Đứa nhỏ Tiểu Từ này cái gì cũng tốt, nhưng mà không bao giờ từ chối Hứa Diệp, tại sao cô ấy lại không từ chối một lần kia chứ?]
[Tiểu Từ còn lâu mới nỡ từ chối Hứa Diệp nhé.]
Ở khu bình luận, khán giả rất sôi nổi.
Việc Hứa Diệp đạt giải Người Viết Lời Xuất Sắc Nhất làm cho mọi người rất kinh ngạc, nhưng mà nghĩ kỹ lại thì đó cũng là điều bình thường.
Hứa Diệp đã từng viết rất nhiều thể loại, trong đó cũng có những bài vô cùng xuất sắc.
Lúc này, sau khi Hứa Diệp lên sân khấu, thầy Tào làm động tác mời, biểu cảm như muốn xem kịch hay.
Kết quả Hứa Diệp lại một lần nữa lấy ra một bài phát biểu khác từ trong túi.
Thầy Tào mở to mắt.
Cậu đúng là không cảm thấy xấu hổ chút nào.
Hứa Diệp nhìn bài phát biểu trắng tinh, nói: "Lúc nãy tôi đang nói đến những điều ở trong lòng, chẳng hạn như, nó là gì nhỉ? Chính là điều vẫn luôn ở trong lòng, là lời chân thành nhất, những lời này là..."
Nghe thấy Hứa Diệp cứ lặp đi lặp lại một câu, thầy Tào hoàn toàn câm nín, ông ấy duỗi tay bịt kín luôn tai lại.
Hứa Diệp đứng ở trên khán đài, nói như vậy khoảng một phút.
Cuối cùng Hứa Diệp nói: "Tôi có thể viết được nhiều bài hát như vậy, đều là nhờ một người, tôi muốn cảm ơn người đó, một người đã luôn ở sau lưng ủng hộ và cổ vũ cho tôi, người ấy là..."
Nói được một nửa, Hứa Diệp lập tức đi xuống khán đài.
Thầy Tào lại một lần nữa sững sờ.
Không hổ danh là do cậu viết, khiến tôi thật sự muốn bóp chết cậu tại chỗ.
Hứa Diệp đứng đó nói một phút, tuy rằng đều lặp đi lặp lại, nhưng vẫn có thể tìm ra một vài câu trọng tâm.
Mọi người cũng nghe thấy, còn đang thắc mắc người ấy là ai
Thế mà hắn lại đột nhiên im lặng.
Không phải hắn đang phát biểu cảm nghĩ khi đạt giải theo trình tự như trên internet sao?
Vậy còn đoạn sau đâu?
Thầy Tào không nhịn nổi nữa, ông ấy nói thẳng: "Vị khách mời đạt giải tiếp theo hãy nhanh lên đi, tôi không tin đêm nay không thể khiến Hứa Diệp đọc xong bài phát biểu!"
Mọi người cảm thấy hơi dở khóc dở cười.
Có thể khiến người nổi tiếng là hòa nhã dễ gần như thầy Tào phải lên tiếng thúc giục ở nơi đông người, chắc chỉ có mình Hứa Diệp mới làm được.
Vị khách mời đạt giải tiếp theo ngay lập tức chạy bộ lên khán đài, cười nói: "Thầy Tào, chúng tôi cũng tò mò mà."
Sau một hồi vui đùa, những giải thưởng tiếp theo cũng lần lượt được công bố.
"Người đạt giải Người Soạn Nhạc Tốt Nhất chính là Hứa Diệp!"
Ngay khi những lời này vừa dứt, ánh mắt mọi người lại cùng hướng về phía Hứa Diệp.
Đây đã là giải thưởng thứ ba được xếp ở phía sau mà hắn nhận rồi!
Vào giờ phút này, mọi người đã có phần chết lặng.
Hiển nhiên là giải thưởng Giọng Ca Vàng không hề xem xét đến việc Hứa Diệp có phải người mới hay không.
Chỉ cần hắn xứng đáng thì cho dù hắn có là người mới, hắn cũng vẫn được nhận giải.
Hứa Diệp cũng ngây ngốc không kém.
Được lắm, hôm nay hắn không thể nghỉ chút nào à?
Không phải Hứa Diệp không muốn nhận thưởng, mà là là hắn không nghĩ nổi nữa rồi.
Khán giả cũng nhìn thấy biểu cảm của Hứa Diệp, tất cả mọi người lập tức bật cười.
[Ai bảo cậu ấy không chuẩn bị bài phát biểu từ trước đi, đến bây giờ chắc Viện Trưởng đã không biết nên nói gì nữa rồi!]
[Có phải Viện Trưởng chỉ định đào hố mà không định lấp hố đúng không? Hình như cậu ấy không thể nghĩ ra phần tiếp theo.]
[Cậu ấy phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải mà cũng phải đào hố mới vừa lòng, bây giờ thì đáng đời!]
Lúc này, Hứa Diệp lại tiếp tục phải đứng lên khi chiếc ghế chưa kịp ấm, Tiểu Từ đấm một cái vào lưng hắn, giận dỗi nói: "Đừng đùa nữa, mau đi nhanh lên!"
"Cô phải nói rằng mời vương tử đi lên khán đài." Hứa Diệp nói.
Tiểu Từ trợn mắt, cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Chẳng trách người ta thường bảo khoảng cách tạo ra sự xinh đẹp, hiện giờ cô ấy mới sâu sắc hiểu được, đó không phải là lời nói dối.
Cô ấy có cảm giác ở bên Hứa Diệp như là đang tham gia thử thách tinh thần.
Tiểu Từ thở dài đầy bất lực, sau đó nói với khuôn mặt mỉm cười: "Mời vương tử lên khán đài."
Chỉ là nụ cười dường như ẩn chứa sát khí.
Bây giờ Hứa Diệp mới đi lên khán đài nhận giải.
Lần này, hắn nhận cúp giải thưởng, rồi dứt khoát nói thẳng vào micro: "Người tôi muốn cảm ơn là chính bản thân tôi, tôi muốn nói cảm ơn với bản thân..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận