Chương 669; Thiếu niên đương nhiên có sự ngông cuồng của thiếu niên (2)
Trong phòng livestream, người bình luận cũng trở nên ít hơn rất nhiều.
Hứa Diệp tiếp tục hát, vẫn là giọng hát dịu dàng như cũ.
"Thiếu niên đương nhiên có sự ngông cuồng của thiếu niên, thân như sông như núi, sống lưng thẳng tắp."
Đoạn điệp khúc này không phải là tone cao rát cổ bỏng họng.
Đây không phải là đoạn cao trào của cả bài hát mà là dùng giọng nhẹ nhàng để biểu diễn.
Trong phòng livestream, các khán giả nhìn Hứa Diệp đứng trên sân khấu, từng người bắt đầu đăng bình luận.
"Cái từ này được nha!"
"Thiếu niên đương nhiên có sự ngông cuồng của thiếu niên, thú vị đấy."
"Khá là hay."
Trước mắt, không có ai cảm thấy bài soạn lại này có vấn đề gì.
Giai điệu này dù gì cũng đến từ trong tay của vị tài tử Hứa Tung, mà Hứa Tung có sở trường nhất cũng là bài hát thể loại này.
Sau khi đoạn điệp khúc kết thúc, trên sân khấu, các em nhỏ lại cùng nhau đọc [Thiếu niên Trung Quốc nói] lúc trước.
Khi nghe lần đầu, mọi người chỉ cảm thấy mới lạ.
Nhưng lần này nghe lại có cảm nhận không giống nhau.
Giọng nói lanh lảnh, non nớt của các em tập hợp lại cùng nhau, trong đó tràn ngập tinh thần phấn chấn của thiếu niên.
Dưới sân khấu, có một số người già ngồi ở hàng ghế đặc biệt đầu tiên.
Trước ngực của những người già này treo đầy các loại huy chương.
Sau khi họ nghe được giọng đọc của các em nhỏ thì trên mặt mỗi người đều nở nụ cười.
Họ đã trải qua niên đại ấy, họ càng có thể hiểu được sâu sắc hàm ý trong hai chữ thiếu niên.
Hoa Hạ bây giờ chính là thiếu niên năm ấy từng bước từng bước đi đến.
"Người tài giỏi sắc bén, có ánh hào quang riêng."
"Trời mang màu xanh, đất mang màu vàng."
"Dọc có thiên cổ, ngang có bát hoang."
"Tiền đồ tựa biển, tương lai còn dài."
Trong phòng livestream, rất nhiều người đều bắt đầu cảm thán.
"Từ này của ngài Lương viết hay thật đấy."
"Giai điệu này cũng không tồi nha, rất là hợp với cái từ này."
"Thật sự không ngờ có một ngày bài văn này vậy mà sẽ biến thành một bài hát."
Trong lòng các khán giả cũng cực kỳ cảm khái.
Vào lúc này, giọng hát của Hứa Diệp bay cao lên.
Điệp khúc lại lần nữa vang lên.
Khác với đoạn điệp khúc trước chính là đoạn điệp khúc lần này tràn ngập năng lượng.
"Dám đem mặt trời so với mặt trăng, cả chiều đại này chỉ có thiếu niên ta."
"Dám hỏi trời đất thử khó khăn, đạp bằng chông gai không ai ngăn được."
"Người đời cười nhạo, tôi tự mình cố gắng, không phụ thời niên thiếu."
Khoảnh khắc này, bình luận trong phòng livestream càng ngày càng nhiều.
Tiếng hát của Hứa Diệp đã làm lay động nội tâm của vô số người.
Mỗi người đều từng là thiếu niên.
Chỉ là theo thời gian đưa đẩy, mọi người dần dần bị cuộc sống làm cho thay đổi, các góc cạnh cũng bị mài mòn.
Mỗi khi mọi người hồi tưởng lại bản thân hồi niên thiếu có lẽ nhiều hơn đó là sự thổn thức.
Thiếu niên không sợ trời không sợ đất năm ấy, đi đâu rồi?
Trong một thành phố nhỏ, trên đường có một quán ăn nhỏ.
Cặp vợ chồng trung niên trong quán đang bận bịu, quán ăn lúc này đã không còn mấy người khách nữa.
Trên bàn ăn, một chàng trai đang bò bên trên làm bài về nhà.
Trong chiếc TV treo trên tường quán ăn đang phát ga la mừng năm mới của CCTV.
Chàng trai này năm nay học lớp chín, áp lực ở trường khiến cậu có hơi khó chịu, nhiều lúc không muốn học nữa.
Ba mẹ cậu nói với cậu, nếu như con không học hành cẩn thận thì lớn lên rồi sẽ vất vả như ba mẹ vậy.
Việc làm ăn của quán không ra làm sao, nhưng cũng tất bật thức khuya dậy sớm.
Chàng trai cảm thấy ba mẹ rất vất vả, cậu không muốn trở nên giống như ba mẹ.
Nhưng cậu cũng rất mệt.
Lúc này, trong TV truyền đến tiếng hát của Hứa Diệp.
Chàng trai ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn TV.
Lúc này bài hát đã đến đoạn cao trào cuối cùng.
Giọng hát của Hứa Diệp trên sân khấu vang cao.
Còn hàng trăm em bé đằng sau hắn cũng cất lên giọng hát, hòa âm cùng Hứa Diệp.
Giọng hát trưởng thành hòa cùng giọng hát của các em nhỏ sinh ra một hiệu quả đặc biệt.
"Thiếu niên đương nhiên có sự ngông cuồng của thiếu niên, trái tim tựa mặt trời ánh sáng vạn trượng."
"Ngàn khó vạn khổ ta xông pha, cả chiều đại này chỉ có thiếu niên ta."
"Trời cao biển rộng hàng vạn dặm, thiếu niên Hoa Hạ ý chí ngút trời."
"Quyết tâm mạnh mẽ để thành công, không phụ thời niên thiếu!"
Nghe những câu hát này, trong mắt của chàng trai dần dần xuất hiện ánh sáng.
Giọng hát của Hứa Diệp giống như tiêm cho cậu một mũi thuốc trợ tim, khiến tim cậu tràn ngập sức mạnh.
Toàn thân từ trên xuống dưới tràn ngập sự hăng hái, cảm giác bản thân còn có thể làm thêm mấy đề thi nữa.
Bất luận tương lai như thế nào, ít nhất, nhân lúc còn trẻ, không phụ thời niên thiếu!
Bài hát này là hát cho các thiếu niên, cũng là hát cho mỗi người.
Đêm nay, không ít người đều được giọng hát của Hứa Diệp truyền cảm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận