Hứa Diệp phỏng đoán rất nhiều bài hát của hắn có lẽ sẽ phổ biến trong trường học trước.
Để [Sùng Bái Vui Vẻ] và bài kết của album [Tục Nhạc] khá là hợp.
Thời đại thuộc về hắn cũng nên đến rồi.
Thứ ba ngày 8 tháng 11.
Chín giờ sáng, Hứa Diệp tỉnh dậy, ánh mặt trời đã len lỏi qua rèm cửa chiếu vào trong phòng.
Việc đầu tiên hắn làm là cầm điện thoại lên xem có tin nhắn gì không.
Từ Nam Gia đã gửi cho hắn hơn 99 tin nhắn trong phần mềm nhắn tin.
Tin mới nhất là ba phút trước.
Hứa Diệp mở ra xem, nội dung tin nhắn của Tiểu Từ muôn hình vạn trạng.
"Đứng đầu rồi! Đứng đầu rồi! Tôi đứng đầu rồi!"
"Lần đầu tiên tôi giành được vị trí đầu trong bảng xếp hạng bài hát mới đấy!"
"Cảm giác rất lạ!"
"Hứa Diệp cậu vẫn chưa dậy à?"
"Cậu lười vậy cơ à?"
Nội dung phía sau thì không cần rườm rà nữa, đều là mấy lời vô nghĩa.
Tiểu Từ dùng chữ, dấu câu và meme để thể hiện sự hưng phấn của cô ấy khi bước lên vị trí đầu trên bảng xếp hạng bài hát mới.
Độ nổi tiếng của nhóm nhạc nữ Vitality Girls ở Trung Quốc không tồi, nhưng cũng chỉ hạn chế ở trong trong giới trẻ.
Một nhóm nhạc thành công nhất là khi trở thành một nhóm nhạc quốc dân, đạt được cái trình độ mà nhà nhà người người đều biết.
Điều này đối với họ rất khó.
Không phải chỉ cần dựa vào nhan sắc hay dáng người mà đạt được thành tựu ấy.
Lên được bảng xếp hạng bài hát mới đối với Từ Nam Gia thì đó chính là một trải nghiệm cực kỳ mới mẻ.
Lần trước [Cung Hỷ Cung Hỷ] mà Hứa Diệp sáng tác cho họ lên được vị trí thứ hai.
Nhưng [Cung Hỷ Cung Hỷ] bị ảnh hưởng bởi lễ quốc khánh nên lên nhanh mà xuống cũng nhanh.
Hứa Diệp sau khi xem qua tin nhắn thì vừa lúc Tiểu Từ lại gửi một tin nhắn mới nữa.
"Lão Hứa, vẫn chưa dậy à?"
Hứa Diệp trả lời: "Vừa dậy."
"Cậu ngủ nhiều thật đấy, tôi đã tập nhảy được nửa tiếng rồi."
"Tôi không cần cố gắng như thế." Hứa Diệp trả lời.
"Cậu xéo đi!"
Hứa Diệp nói vài câu với Tiểu Từ thì gửi tin nhắn cho công ty rồi dậy vệ sinh cá nhân.
Hắn hôm nay còn có chuyện quan trọng phải đến công ty.
Sau khi hắn vệ sinh cá nhân xong thì tài xế đã đến dưới tầng đợi hắn rồi.
Công việc của tài xế Lý mấy ngày hôm nay rất nhẹ nhàng, bởi vì Hứa Diệp thường xuyên ra ngoài nên anh ấy không cần chịu sự giày vò của Hứa Diệp nữa.
Tài xế Lý ngồi ở vị trí ghế lái nhàn nhã chơi điện thoại, nhưng ánh mắt của anh ấy thỉnh thoảng lại nhìn về Đơn Nguyên Môn.
Đột nhiên anh ấy nhìn thấy một bóng dáng đi ra từ Đơn Nguyên Môn, người này mặc cả cây đen, trên đầu đội một cái mũ trùm màu đen, chỉ để lộ ra hai con mắt.
Là cái kiểu mũ trùm đầu mà mấy bọn trộm cướp hay đội trong phim ấy.
Trên tay người nọ còn cầm một đồ vật dài giống cây gậy, bên ngoài bọc một lớp vải đen.
Ngay lập tức linh vía của tài xế Lý như bay đi mất.
Cmn đây là cướp có vũ trang à?
Thứ đồ dài dài trong tay vừa nhìn đã biết có thể là súng!
Tòa nhà này từ lúc nào lại xuất hiện một người như thế này chứ!
Đúng vào lúc này, cái người che mặt đi đến bên cạnh xe của anh ấy.
Tài xế Lý lập tức khóa cửa xe lại.
Ngoài cửa truyền đến âm thanh đùng đùng làm anh ấy đã toát cả mồ hôi lạnh.
Cái người che mặt này đang mở cửa xe!
"Xong đời, hắn nhắm đến mình!"
Tài xế Lý ngồi trong xe run lẩy bẩy, anh ấy lập tức bật điện thoại gọi cảnh sát.
Đương lúc anh ấy sắp gọi đi thì người che mặt ở bên ngoài gỡ cái mũ trùm xuống.
Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong mắt của tài xế Lý.
Tài xế Lý ngu người luôn.
Con mẹ nó đây không phải là Hứa Diệp sao?
Vãi chưởng?
Giả dạng thành bộ dạng này ra ngoài đường làm gì?
Hứa Diệp đập vào cửa xe hét: "Anh Lý mở cửa!"
Tài xế Lý lúc này mới hoàn hồn, vội vàng ấn nút mở cửa xe.
Lúc nãy anh ấy thật sự bị dọa sợ.
Đợi sau khi Hứa Diệp lên xe, tài xế Lý vẫn không nhịn được mà hỏi: "Tại sao cậu lại hóa trang thành như này?"
Hứa Diệp nghiêm túc nói: "Gần đây tia UV khá là mạnh mà, tôi đang chống tia UV."
Tài xế Lý đờ đẫn trả lời.
Lý do này rất hợp lý, hắn trong phúc chốt thế mà lại không biết phản bác làm sao.
Tài xế Lý lại nhìn đồ trong tay Hứa Diệp hỏi: "Thế cậu cầm cái gì kia?"
Hứa Diệp tháo bao bên ngoài ra nói: "Đây là ô, tôi thấy dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa."
Tài xế Lý dại ra.
Anh ấy hít sâu một hơi, quyết định chú tâm lái xe.
Bệnh của thằng nhỏ này càng ngày càng nặng đấy.
Cái vẻ ngoài này của cậu rất dễ khiến người ta hiểu lầm có được không hả?
Đợi sau khi đưa Hứa Diệp đến công ty, tài xế Lý nhìn thấy Hứa Diệp đeo mũ trùm đi vào trong thang máy thì biết là hết cứu thật rồi.
Nhưng tâm trạng của anh ấy cũng vui vẻ lên không ít.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận