Chỉ là đến lúc đó chắc chắn sẽ có một vài người phê bình âm nhạc tự cho mình là cao thượng nhảy ra nói bài hát không có trình độ.
Nhưng Trần Vũ Hân hoàn toàn không quan tâm tới những thứ đó.
Đôi khi cô ấy cảm thấy có một vài nhà phê bình âm nhạc rất thích tâng bốc một số ca khúc vô nghĩa không quá phổ biến, đặc biệt là ca sĩ lại còn có bệnh trầm cảm hoặc gì đó, tốt nhất là còn qua đời khi tuổi còn trẻ.
Nếu vậy thì bài hát kia có thể được những nhà phê bình âm nhạc đó tâng bốc lên đến tận trời.
Đối với cô ấy mà nói, nổi tiếng là đủ!
Được thính giả của mình yêu thích là đủ!
Không bao lâu sau, Hứa Diệp trả lời lại.
"Coi như là của chị đi, còn lại thì để đến lúc đó rồi nói sau."
Trần Vũ Hân cũng không lo lắng cho Hứa Diệp, cho đến bây giờ Hứa Diệp đã viết khá nhiều bài hát rồi.
Người đàn ông này có rất nhiều món, khó mà đào rỗng được.
Hai người lại trò chuyện một chút về bản quyền bài hát và việc phân doanh thu.
Điều này luôn cần phải nói rõ ràng, hiện tại Hứa Diệp đã có phòng làm việc độc lập của riêng mình, mà Trần Vũ Hân vẫn còn là nghệ sĩ trực thuộc Công ty giải trí Thanh Quang.
Trần Vũ Hân chỉ giữ lại quyền biểu diễn của bài hát này, bởi vì cô ấy cảm thấy sau này số lần cô ấy hát bài này chắc chắn sẽ không ít.
Về việc phân chia doanh thu, Hứa Diệp sẽ nhận phần lớn, còn phía Trần Vũ Hân chỉ nhận phần nhỏ.
Phần phân chia doanh thu này không chỉ bao gồm thu nhập từ các nền tảng âm nhạc mà còn từ các buổi biểu diễn thương mại của Trần Vũ Hân, chỉ cần cô ấy hát bài Tự Do Bay Lượn này thì sẽ phải chia một phần tiền cho Hứa Diệp.
Hiện tại Trần Vũ Hân đã hoàn toàn nằm thẳng ra chờ Hứa Diệp đến che chở cho mình.
Tiền ít hoàn toàn không vấn đề gì cả, cái cô ấy quan tâm chính là danh tiếng.
Các chi tiết hợp đồng cụ thể như thế nào thì phải đợi người của phòng làm việc của Hứa Diệp và Công ty giải trí Thanh Quang hoàn thiện.
Cuối cùng, Hứa Diệp nói: "Chị Trần, đến khi nào chị có thời gian, đến thảo nguyên ngao du một vòng, cảm nhận một chút bầu không khí của thảo nguyên, sau đó quay về hát bài hát này."
"Hả?" Trần Vũ Hân gửi đi một dấu hỏi chấm
Nhưng đối phương đã không trả lời lại nữa.
"Đến thảo nguyên chơi? Cũng không phải không được." Trần Vũ Hân quyết định nghe theo lời đề nghị của Hứa Diệp.
Hiện tại còn mấy ngày nữa mới đến buổi ghi hình cho Đại nhạc hội Đồng Quê, vẫn còn kịp.
Sau khi bàn bạc xong những chuyện này, cả người Trần Vũ Hân đều thấy nhẹ nhõm, thoải mái dựa vào sô pha.
Cô ấy nhìn lời bài hát trên điện thoại, miệng ngâm nga: "Trong trái tim anh, tự do bay lượn..."
Trong trường quay.
Hứa Diệp tiếp tục tập trung vào quay phim.
Vài ngày tiếp theo trôi qua, bộ phim điện ảnh Độc Tí Đao này cũng gần như đã quay xong.
Cảnh quay ngày hôm nay chính là cảnh hành động cuối cùng.
Trong đoàn phim, tất cả các diễn viên đều đứng quan sát từ phía xa.
Trên bãi đất trống chỉ có hai người Hứa Diệp và Chu Viễn.
Đường Tư Kỳ ngồi xổm trên đất, hai tay chống cằm, đôi mắt mở to nhìn Hứa Diệp.
Lúc này, người căng thẳng nhất chính là Đỗ Sùng Lâm.
Nếu có thể hoàn thành được cảnh hành động này trong ngày hôm nay thì bộ phim điện ảnh này có thể tuyên bố đóng máy rồi!
Đỗ Sùng Lâm hô: "Đã chuẩn bị xong chưa?"
Hứa Diệp và Chu Viễn cùng đưa tay ra hiệu lại.
"Vậy bắt đầu thôi." Đỗ Sùng Lâm nói.
Sau đó, thư ký trường quay ra lệnh một tiếng, Chu Viễn cầm song đao trong tay chém thẳng về phía Hứa Diệp.
Hứa Diệp di chuyển cơ thể, tránh được.
Động tác của hai người thật sự quá nhanh, khiến không ít diễn viên tại trường quay phải há miệng theo dõi từng chút một.
Bất cứ lúc nào nhìn lên đều bị ấn tượng bởi biểu cảm của Hứa Diệp.
Lúc này, Hứa Diệp đang không ngừng lùi về sau, mà Thiên Bá lại từng bước ép sát tới.
Hứa Diệp vừa nhấc những cây sào tre bên cạnh lên ngăn cản trước mặt Thiên Bá, Thiên Bá lại lần lượt chặt gãy từng cây từng cây một.
Toàn bộ quá trình vô cùng nhanh chóng, hoàn toàn không có cơ hội tạm dừng.
Đỗ Sùng Lâm đứng dậy, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Phần sau của phân cảnh này có một điểm khó khăn rất lớn.
Chỉ có hai người đang không ngừng so đao.
Thật sự là bóng đao bay lượn trước mắt.
Động tác không chỉ cần phải trôi chảy, mà còn phải nhanh!
Trái tim của Đỗ Sùng Lâm đã treo lên đến tận cổ họng.
Nếu vẫn không thể nào quay được, vậy ông ấy chỉ có thể từ bỏ cảnh hành động lướt gió tung mây này thôi.
Đúng lúc này, Đỗ Sùng Lâm hét lớn: "Đến!"
Hứa Diệp lập tức xông về phía Thiên Bá, trong nháy mắt, hai người áp sát vào nhau, khoảng cách còn không đến một mét.
Đao cụt trong tay Hứa Diệp chém về phía cổ Thiên Bá, mà Thiên Bá cũng thẳng tay vung kiếm ngắn lên.
Chỉ là Hứa Diệp trong vai Thẩm Đạo Quang chỉ vung đao bằng một tay, còn Thiên Bá lại phải dùng cả hai tay.
Hai thanh đao mới có thể ngăn cản được một đao của Hứa Diệp!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận