Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 1632: Tuyệt Đỉnh Chi Tác (1)

Ngày cập nhật : 2025-09-09 11:09:03
Chuong 1632: Tuyet Dinh Chi Tác (1)
Chỉ nhìn qua tên bài hát, Viên Húc Văn đã biết đây lại là một ca khúc phong cách Hoa Hạ.
"Bài hát này được xếp sau cả Đông Phong Phứ, chắc hẳn so với Đông Phong Phá sẽ có một khoảng cách nhất định."
Hôm nay, Viên Húc Văn vẫn cùng Vương Khải Đông và một nhóm người phẩm bình tác phẩm của Hứa Diệp.
Bọn họ còn đặc biệt tổ chức riêng một buổi phân tích, để nghiên cứu những ca khúc gân đây của Hứa Diệp, thực sự có thể học hỏi được nhiều điều từ chúng.
Vương Khải Đông nói: "Đúng vậy, trong những ca khúc phong cách Hoa Hạ, ta đã khó có thể tưởng tượng được còn ca khúc nào có thể vượt qua 'Đông Phong Phá, ngay cả bản thân Hứa Diệp ra tay, cũng chưa chắc có thể sáng tác ra được.
"Văn chương vốn thiên thành, diệu thủ ngẫu nhiên đạt được, người thường có được một tác phẩm như vậy đã là đủ rồi." Một người viết nhạc khác cũng nói.
Trên khuôn mặt mọi người đều mang theo nụ cười thoải mái, thư thái.
Đông Phong Phá" ngày hôm qua thực sự đã khiến bọn họ nghe đến thỏa mãn, cũng mang lại cho họ rất nhiều cảm hứng.
Viên Húc Văn không lãng phí thời gian, nhấn nút phát, sau đó ngôi lại vào ghế.
Âm thanh từ từ vang lên từ loa.
Vừa nghe thấy âm thanh này, Viên Húc Văn còn chưa kịp ấm cho, đã đứng bật dậy.
Trên mặt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trong đoạn dạo đầu, tiếng đàn cổ tranh từ từ vang lên, trực tiếp khiến hắn kinh diễm.
Thực sự là quá bắt tai.
Thậm chí trong đầu Viên Húc Văn còn hiện lên một bức tranh phong cảnh Giang Nam khói mưa mờ ảo.
Những người khác có mặt trong phòng cũng có phản ứng tương tự Viên Húc Văn.
Đoạn dạo đầu này thực sự rất kinh diễm.
Giọng hát của Hứa Diệp cũng vang lên.
"Tế phôi phác họa thanh hoa bút phong nùng chuyển đạm-" (Nét bút phác họa thanh hoa trên phôi sứ, từ đậm chuyển sang nhạt)
"Bình thân miêu hội đích mẫu đan, nhất như nhĩ sơ trang-" (Bình thân vẽ hoa mẫu đơn, tựa như nàng trang điểm lần đầu)
"Khói hương đàn niểu niểu xuyên song, tâm sự của ta đã rõ ràng-.
"Tuyên chỉ thượng tẩu bút chí thử các nhất bán-" (Trên giấy Tuyên Thành, nét bút đến đây tạm dừng một nửa)
Mấy câu ca từ vừa vang lên, mấy người viết lời trong phòng đã thu lại nụ cười trên mặt, chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc suy ngẫm.
Bọn họ cảm thấy mình không chỉ đơn thuần là đang nghe nhạc, mà còn đang thưởng thức một ca khúc, học hỏi từ một ca khúc.
Chỉ riêng ba chữ "nùng chuyển đạm" (đậm chuyển nhạt) đã đủ để bọn họ học hỏi.
Hai câu sau đó, sử dụng thủ pháp kết hợp hư thực.
Hoa mẫu đơn là thực, dung mạo lúc mới trang điểm của nàng là hư.
Hương đàn là thực, tâm sự là hư.
Mấy người viết lời này cũng nghe ra được sự xảo diệu trong đó.
Đây đã không còn là viết lời ca, mà là đang làm thơ.
Ca khúc này và Đông Phong Phá" giống nhau, đều là một ca khúc chậm.
Ca khúc chậm trữ tình, cảm xúc của mọi người cũng từng chút một bị dẫn dắt vào trong ca khúc này. "Dứu sắc tuyển nhiễm sĩ nữ đồ vận vị bị tư tàng-' (Màu men nhuộm bức tranh sĩ nữ, vẻ đẹp được cất giấu riêng)
"Nhi nhĩ yên nhiên đích nhất tiếu như hàm bao đãi phóng-" (Mà nụ cười của nàng, tựa như nụ hoa hàm tiếu chớm nở)
"Nhĩ đích mỹ nhất lũ phiêu tán-" (Vẻ đẹp của nàng, một tia phiêu tán)
"Khứ đáo ngã khứ bất liễu đích địa phương-" (Đi đến nơi ta không thể đến)
Cái vẻ hàm súc của tình yêu phương Đông lập tức hiện ra.
Tựa hồ như đang viết vê đồ sứ Thanh Hoa, nhưng thực chất lại là viết vê người mình yêu.
Khi yêu, nhìn thấy những thứ tương tự như nàng, sẽ lại nhớ đến nàng.
Những người viết lời có mặt trong phòng đều thầm nghĩ: "Viết quá hay.
Có những ca từ có thực lực như vậy, khiến ngươi lần đầu tiên nghe thấy đã cảm thấy rất tuyệt.
Mà "Thanh Hoa Từ chính là như vậy.
Cho dù không hiểu được hàm ý sâu xa trong ca từ, vẫn có thể nhìn thấy một chữ trong ca khúc, đó chính là - mỹ (đẹp).
Khúc đẹp, từ cũng đẹp.
Ca khúc đến đây, điệp khúc cung theo do ma den.
"Thiên thanh sắc đẳng yên vũ, nhi ngã tại đẳng nhĩ-" (Trời xanh đợi mưa bụi, còn ta thì đợi nàng)
"Xuy yên niểu niểu thăng khởi, cách giang thiên vạn lý- (Khói bếp lượn lờ bay lên, cách sông ngàn vạn dặm)
"Tại bình để thư hán lệ phỏng tiên triêu đích phiêu dật-" (Dưới đáy bình viết chữ Hán Lệ, mô phỏng nét phiêu dật của tiền triều)
"Tựu đương ngã vi ngộ kiến nhĩ phục bút-" (Cứ coi như ta vì gặp nàng mà đặt bút)
Mấy câu ca từ này vừa vang lên, trong phòng liên vang lên tiếng ồn ào. Chỉ vì những người có mặt, toàn bộ đều đứng dậy.
Vốn chỉ có một mình Viên Húc Văn đứng, bây giờ thì tất cả mọi người đều đứng lên.
Mấy câu ca từ đơn giản, nhưng bức tranh miêu tả ra lại trực tiếp ập vào trước mắt.
Muốn nung ra được màu xanh da trời, cân phải đợi ngày mưa bụi, hơn nữa lúc ra lò cũng phải là ngày mưa bụi.
Đối với người xưa mà nói, điều kiện này vô cùng hà khắc.
Trời xanh đợi mưa bụi rất khó đợi, mà ta đợi nàng cũng rất khó đợi.
Đối với những người viết lời chuyên nghiệp ma nói, bình thường mọi người đều cần phải tích lũy rất nhiều, ngoài việc tích lũy một số từ ngữ, còn phải tích lũy một số kiến thức.
Không hiểu vê màu xanh da trời, thì không thể viết ra được câu Trời xanh đợi mưa bụi.

Bình Luận

0 Thảo luận