Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 670: Thiếu niên đương nhiên có sự ngông cuồng của thiếu niên (3)

Ngày cập nhật : 2025-09-09 11:02:01
Chỉ là những người trong Hiệp hội Ca sĩ Hoa Hạ hoàn toàn không cười được.
Tâm trạng của Trương Thần Dịch vốn đang cực kỳ khó chịu, khi Hứa Diệp hát "Thiếu niên đương nhiên có sự ngông cuồng của thiếu niên", sắc mặt của anh ta đã trở nên cứng nhắc.
Mấy ngày trước, Hứa Diệp xỏ xiên Giải Hoa Âm, còn hát [La Sát Hải Thị] mắng mọi người.
Rất nhiều người đều nói Hứa Diệp quá ngông cuồng.
Bây giờ Hứa Diệp nói với mọi người rằng không sai, tôi chính là ngông cuồng.
Mấu chốt là hắn còn không phải tùy tiện nói mà là hát hẳn một bài hát.
Bài hát này còn lên ga la của CCTV.
Còn không phải là một bài hát viết đại ra.
Đây còn là [Thiếu niên Trung Quốc nói].
Dùng bài hát để thể hiện cảm xúc, các bình luận nói Hứa Diệp ngông cuồng trên mạng đều không có ý nghĩa gì.
"Quay về sẽ rút ra khỏi Hiệp hội Ca sĩ Hoa Hạ, không chơi nữa!" Trương Thần Dịch làm ra một quyết định trong lòng.
Chỉ cần Hứa Diệp còn ở trong giới ca hát một ngày thì Hiệp hội Ca sĩ Hoa Hạ sẽ mãi mãi là một trò hề.
Trong nhà Tiểu Từ.
Trên bàn ăn đã được bày biện bảy, tám món ăn rồi, trong nhà cũng rõ ràng là đã được quét dọn qua một lượt.
Từ Bạch Phong tuổi gần năm mươi và vợ ông Thẩm Hinh Ninh ngồi trên sofa trong phòng khách, ngoài hai người họ còn có một chàng trai trẻ cũng ở đó.
Chàng trai trẻ này có ngũ quan giống với Thẩm Hinh Ninh, nhưng khác với Từ Nam Gia, vẻ ngoài của anh ấy khá là lạnh lùng.
Chàng trai ấy tên là Từ Vân Kì, là con trai lớn của Từ Bạch Phong, trong nhà thì là con cả, năm nay hai ba tuổi, vẫn đang học nghiên cứu sinh.
Cơm trong nhà đã chuẩn bị xong rồi, lúc này cả nhà đều đang ngồi trước TV xem ga la của CCTV.
Nhìn Hứa Diệp đứng ở trên sân khấu, Thẩm Hinh Ninh cười ấm áo nói: "Đứa trẻ này khá là đẹp trai đấy, bài hát này cũng không tồi, thật đúng là muốn gì có nấy."
Thẩm Hinh Ninh mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng được chăm sóc rất kĩ nên vẫn rất hấp dẫn.
Con mắt tìm vợ của Từ Bạch Phong chắc chắn không vấn đề, nếu không sẽ không sinh ra được người con gái xinh đẹp như Từ Nam Gia.
Nghe lời nói của vợ, Từ Bạch Phong hừ lạnh một tiếng: "Bài hát thì đúng là bài hát hay, người có đàng hoàng hay không thì không biết được."
Từ Bạch Phong cũng lên mạng, tin tức trên mạng ông ta cũng biết.
Càng huống hồ trong nhà còn có sinh viên đại học Từ Vân Kì truyền tải tin tức.
Ông ra cũng biết "Hứa Từ như sinh" mà các cư dân mạng nói là gì.
Một người ba nghe được cư dân mạng nói như thế chắc chắn là không vui rồi, đây là cô con gái trong nhà khó khăn lắm mới nuôi lớn được đấy.
Ngày trước Hứa Diệp và Từ Nam Gia đi gần nhau, Từ Bạch Phong cảm thấy cũng không có gì, bây giờ thì trở nên càng ngày càng cảnh giác.
Không phải là ghét Hứa Diệp, chỉ đơn giản là quan tâm con gái.
Hứa Diệp ở trên sân khấu cất cao giọng hát, trên người hắn tỏa ra sự hăng hái chỉ thuộc về thiếu niên.
Trên người của người lớn tuổi sẽ không bao giờ có lại loại khí chất này nữa.
Từ Bạch Phong không thể không thừa nhận, bài hát này của Hứa Diệp thật sự không tồi.
Từ Vân Kì cười nói: "Đợi lát nữa Hứa Diệp đến rồi, ba gặp là biết được thôi."
"Mời cậu ta đến nhà là cảm ơn cậu ta viết nhạc của Tiểu Gia, không phải là ba muốn khảo sát cậu ta, chuyện còn chưa hình thành thì đừng có mà quấy rối ba."
Từ Bạch Phong nói.
Từ Vân Kì cười cười, không nói nữa.
Anh ấy khá là tò mò về Hứa Diệp.
Ở trường, Hứa Diệp cực kỳ nổi.
Lúc này, trên sân khấu, tiếng nhạc từ từ nhỏ lại.
Giọng hòa âm của các em nhỏ cũng biến mất.
Hứa Diệp mặc áo sơ mi trắng, quần đen đứng ở trước mặt các em nhỏ.
Hàng trăm em nhỏ đứng phía sau giống như Hứa Diệp thu nhỏ vậy.
Còn Hứa Diệp là dáng vẻ trong tương lai của các em.
Hứa Diệp hát chầm chậm: "Quyết tâm mạnh mẽ để thành công, không phụ thời niên thiếu."
Giai điệu kết thúc, dưới sân khấu nổi lên một chàng pháo tay nhiệt liệt.
Trong phòng livestream lúc này, các bình luận cũng trở nên hoàn toàn sôi sục.
"Tôi nghe mà từ đầu đến cuối đều há hốc mồm, đến bình luận cũng quên đăng!"
"Mang theo năng lượng! Thật sự rất cháy nha!"
"Cuối cùng cũng thoải mái rồi, Viện Trưởng, tôi tha thứ cho anh vì không động kinh nữa!"
"Tôi vốn đã rất thích [Thiếu niên Trung Quốc nói], bài hát này xứng với bài văn này!"
"Viện Trưởng đỉnh cao!"
Rất nhiều khán giả ở hiện trưởng cũng đều đang dùng sức vỗ tay.
Trên mặt các người già ngồi ở hàng ghế đặc biệt phía trước tràn ngập ý cười.
Họ rất thích bài hát này.
Hoa Hạ năm ấy là thiếu niên, họ của năm ấy cũng là thiếu niên.
Thiếu niên đương nhiên có sự ngông cuồng của thiếu niên, không ngông cuồng thì sao dám kéo dài cái quốc gia lạc hậu này, chiến thắng những cường địch mà người ngoài cảm giác căn bản không cách nào thắng được.

Bình Luận

0 Thảo luận