Trên sân khấu, giọng của Hứa Diệp giống như một giọng điệu ma quái vây quanh màng nhĩ.
Chỉ còn lại âm thanh uh uh uh uh.
Vu Vi bất lực nhìn Hứa Diệp, cả người cô ấy tê rần.
Này gọi là hát sao?
Cuối cùng, cô ấy bất lực bịt tai lại để giảm âm lượng đi một chút.
Nhiều khán giả ở hiện trường thấy vậy cũng bịt tai lại.
Lần này, giọng hát của Hứa Diệp còn ảo ma hơn điệu nhảy của Mã Lục.
Quả thực là khó nghe.
Mọi người đều muốn thoát khỏi đây, lòng đang mong mỏi mau kết thúc nhanh lên.
Này cũng quá mức rồi!
Trong phòng Livestream, hơn 30 triệu người cùng lúc nghe thấy tiếng hát ảo ma của Hứa Diệp.
Chẳng bao lâu, bão bình luận đã spam đầy màn hình.
"Xin lỗi, tôi sai rồi. Nếu tôi có tội, xin hãy để cảnh sát bắt tôi chứ đừng tra tấn tôi bằng cách này."
"Xin lỗi các bệnh nhân trong Bệnh viện Hỏa Hoa. Đúng là các bạn hiểu Hứa Diệp nhất."
"Tôi hối hận vì đã không rời đi."
"Mẹ tôi hỏi tôi sao lại nghe tiếng lừa hí."
"Tôi cứ tưởng bài hát này là hát về một con lừa, nhưng không ngờ bài này lại do một con lừa hát."
"Bây giờ tôi cách trường quay 1,5 km. Các anh em, bây giờ tôi sẽ mang đao tới chặn Hứa Diệp!"
"Đúng là chỉ có người lớn mới hát được, chứ con nít sao hát điên vậy được."
Bão bình luận đều đang kêu gào.
Mọi người đều bị Hứa Diệp chỉnh tới mức cạn lời.
Nghe bài hát này cũng là một loại tra tấn.
Chỉ cần là người có trạng thái tinh thần bình thường thì đâu thể hát được như vậy.
Rõ ràng chỉ còn lại một phút cuối cùng nhưng lại dài vô tận.
Mọi người đã không đếm được Hứa Diệp đã Uh bao nhiêu tiếng.
Dù sao đi nữa thì tất cả những gì còn lại trong đầu bây giờ chỉ là tiếng uh uh uh uh.
Cuối cùng thì một đoạn này cũng kết thúc.
Hứa Diệp cũng canh thời gian chuẩn chỉnh để bài hát kết thúc.
Trong bài hát này, ngoại trừ câu đầu tiên "Tôi có một con lừa nhỏ", còn lại tất cả đều là tiếng uh uh uh.
Hát cũng khá đơn giản.
Hứa Diệp để cây đàn guitar điện xuống, đứng dậy nói: "Mọi người đã học xong chưa?"
Không có tiếng vỗ tay từ khán giả dưới sân khấu.
Còn bên ban giám khảo chuyên môn thì đã có người dùng nắm đấm đập vào đầu mình.
"Hứa Diệp, tôi sai rồi!"
"Mỗi lần Hứa Diệp hát, tôi đều bị anh ấy thu hút. Tôi hoàn toàn quên mất việc anh ấy thi hát. Nếu biết, tôi đã cho anh ấy điểm thấp và không cho anh ấy cơ hội tranh tài rồi!"
"Mẹ nó, có bệnh thật!"
Nhóm chuyên gia và khán giả này đều giống nhau, họ đều bị tra tấn rồi.
Vu Vi lập tức bước tới bên cạnh Hứa Diệp, cố gượng cười.
"Cảm ơn Hứa Diệp đã mang đến cho chúng tôi bài hát thiếu nhi. Bây giờ chương trình đã kết thúc, Hứa Diệp, cậu có thể cho tôi biết nửa câu sau còn lại là gì không?"
Sau khi chuyển chủ đề, sự tò mò của khán giả lại được khơi dậy.
Chỉ cần Hứa Diệp không hát nữa thì thế nào cũng được.
Ánh đèn chiếu lên người Hứa Diệp, vô số cặp mắt đều hội tụ về phía hắn.
Câu nói hắn đăng trên Weibo đã trở thành hot trend trên mạng trong nước.
Nhiều người đã nghe tới nó.
Hứa Diệp không phải là một người biết giận, cái nào nên nói thì nói không cần phải giấu giấu diếm diếm.
Có hệ thống trong người, hắn còn rất nhiều chuyện phải làm.
Tóm lại, sẽ tiếp tục mang tới niềm vui cho mọi người.
Còn những người không hài lòng với hắn thì cứ đến, hắn sẽ tiếp chiêu hết.
Hứa Diệp cười nói: "Chi bằng để tôi lấy điện thoại lên, bây giờ tôi sẽ đăng nửa câu sau lên Weibo?"
Vốn dĩ hắn định đăng lên weibo nhưng lại bị tổ chương trình ngăn lại.
Vu Vi lập tức nói: "Không cần đăng lên Weibo, chỉ cần nói ở đây là được rồi."
Trên bão bình luận, khán giả cũng thúc giục nhanh lên.
"Được rồi, bây giờ tôi sẽ nói. Đạo diễn Vu, cầm micro giúp em." Hứa Diệp nói.
Vu Vi cạn lời. Cậu mà còn cần hỗ trợ à.
Cô ấy vẫn bước tới giúp Hứa Diệp cầm micro.
Lúc này Hứa Diệp đút hai tay vào túi quần, trông như đang túm túm.
Hắn chậm rãi nói vào micro: "Âm Nhạc Lang Thang có sáu số, tôi đoạt giải nhất ở số sáu. Tôi nghĩ mình có tư cách nói ra mấy lời này. Năm đó tôi đút tay vào túi."
Dừng một chút, Hứa Diệp mới nói ra câu tiếp theo.
"Không biết cái gì gọi là đối thủ."
Khi Hứa Diệp nói xong, khán giả xung quanh đã ồ lên hoan hô.
Rất nhiều khán giả hưng phấn hét lớn, thậm chí có nhiều người trong ban giám khảo cũng đứng dậy.
Thật điên rồ!
Lời nói này của Hứa Diệp quá điên rồ rồi!
Nhưng hắn làm được!
Nếu một người hạ giọng mà không làm được thì người ta có thể nói là ảo tưởng, nhưng nếu làm được thì lại khác.
Câu này là danh xứng với thực.
Sau khi Vu Vi nghe được câu này, trên mặt cô ấy lộ ra vẻ kinh ngạc.
Phải biết là Hứa Diệp đã đăng nửa câu đầu lên Weibo trước khi buổi Livestream bắt đầu.
Nói cách khác, Hứa Diệp đã hoàn toàn tự tin nói ra nửa câu sau.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận