"Các ngươi biết nhau bao lâu rồi?"
Thu Thiển cũng hỏi theo.
"Ta quen hắn ở thư viện "Tức là cũng mới hơn nửa năm thôi à?"
Gương mặt Chu Ngưng Nguyệt tràn đầy sự nghi ngờ:
"Không thể nào, không nghe Thần Phong Bạo nói hay sao? Hắn là Thần Phong Bạo, hắn có thể tính là thuộc cảnh giới thần minh rồi. Cảnh giới thần minh là cấp độ như thế nào? Ta còn từng hỏi qua, đó là cảnh giới của cha mẹ chúng ta đó. Đại ca ngươi chỉ dùng hơn nửa năm nhảy từ tam phẩm, hay thậm chí là Nguyên Linh tứ phẩm tới thẳng cảnh giới như cha mẹ của ta? Đại ca ngươi là nhất phẩm rồi? Làm gì có ai mới mấy tháng ngắn ngủi mà nhảy nhanh thế chứ? Hắn bật hack à?"
Thu Thiển gật đầu theo, cảm thấy điều này là không có khả năng.
"Các ngươi xem ta đây?
Chu Tự chỉ vào mình rồi nói.
Chu Ngưng Nguyệt, Thu Thiển:
"..."
"Bây giờ ta sẽ nhảy cho các ngươi xem.
Chu Tụ lấy Sơn Hải Thiên ra.
"Bây giờ họ còn đang đánh, ngươi cũng muốn qua đó sao?"
Thu Thiển có phần lo lắng mà nói.
Nên biết rằng kẻ bên đó chính là Thần Minh thực thụ.
Chu Tự mới chỉ là người mới còn chưa tu luyện nổi tám tháng, vậy mà còn muốn nhảy lên giao đấu với Thần Minh.
Luôn khiến người khác cảm thấy không chân thật.
"Chẳng phải họ mới đang khôi phục thôi sao, để ta xem liệu có thể nhân cơ hội này mà tiến vào thời đại Thần Thoại không. Thành công thì lên hỗ trợ, một người không đánh lại Phong Bạo chi Thần nhưng hai người thì có thể đàn áp hắn.
Chu Tự cười nói:
"Nếu không vào được vậy thì chỉ có thể đứng cổ vũ đồng đội thôi.
Thấy vậy, Chu Ngưng Nguyệt cùng Thu Thiển cũng không nói thêm gì nữa.
Chỉ có thể để Chu Tự thử tiến vào thời đại Thần Thoại, thực ra các nàng chưa ba giờ thấy Chu Tự tiến vào thời đại mới.
Cũng cảm thấy không có khả năng.
Sao mà mới đọc một quyển sách đã có thể tiến vào thời đại mới được co chứ?
Các nàng cũng từng đọc qua quyển sách kia một lần, căn bản chẳng có tác dụng gì.
Không chỉ có Sơn Hải Thiên, các nàng còn từng đọc Nhân Hoàng Thiên, thậm chí còn đọc kết hợp hai bản.
Nhưng cũng vẫn vậy, năng lực chẳng có gì thay đổi, những thứ khác cũng chẳng nảy sinh biến hoá.
Nhưng ngay khi Chu Tự định đọc thì đột nhiên cất tiếng hét thảm.
"Cứu ta, cứu ta Chu Tự ngẩng đầu nhìn ra, hoá ra là bộ xương nhỏ đang chạy trốn, gió bão đang chèn ép nó.
"Thế mà bộ xương nhỏ còn có thể chạy được trên mặt đất cơ à?"
Hắn kinh ngạc nói.
"Đây chính là bộ xương nhỏ mà ngươi nói đến sao? Là cái loại có ý nghĩ xấu xa đó hả?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
Về sau, nàng thuận tay vung một chiêu, trận pháp vây quanh bộ xương nhỏ, sau đó đưa nó vào trong.
Đợi khi bộ xương nhỏ tiến vào nó liền trông thấy Tiểu Thái, sau đó nó lập tức bay qua.
"Tiểu Thái, mấy trăm năm rồi, cuối cùng ta cũng gặp được ngươi.
Bịch!
Bộ xương nhỏ bị Tiểu Thái cho ăn ngay một đòn từ pháp trượng:
"Ác linh, ngươi muốn làm gì?"
"Tiểu Thái, ngươi tắm chưa?"
Bộ xương nhỏ đi đến trước mặt Tiểu Thái rồi hỏi, không đợi Tiểu Thái trả lời, hắn bèn nói tiếp:
"Đúng rồi, ngươi muốn dừng lại ở tuổi 16 hay dừng lại ở tuổi 18? Ta đã lĩnh ngộ được Thời Gian chi đạo, ta vẫn có thể nhìn được thân hình 16 tuổi hoặc 18 tuổi của ngươi"
"Ngươi đi chết đi.
Tiểu Thái then quá hoá giận.
Thu Thiển nghe xong thì kinh ngạc nhìn về phía Chu Tự.
Có chút tiếc nuối, nói:
"Hiện tại ta đã 23 tuổi, xem ra không thể dừng ở 16 hay 18 nữa rồi.
Chu Tự:
"..."
Sau đó hắn không để ý đến những thứ khác nữa mà mở Hoang Cổ Kinh Thế Thư - Sơn Hải thiên ra.
Sau khi nhìn văn tự bên trên, hắn hít sâu một hơi rồi bắt đầu đọc to. "Thiên địa thuở ban đầu, vạn vật rối ren, sơn hải trong hỗn loạn mà ngưng tự từ đó có toả ra sự sống, mà sinh linh lại được sinh ra từ sơn hải, thế nhưng chúng sinh ngu muội không sáng suốt. Ngày đó trời cao ban phát trí tuệ, có người dùng lá để hứng, có người há mồm để uống, có người trong lúc tăm rửa tuỳ tiện nhấm nháp, còn có người cố ý tránh dưới tàng cây. Thế nên vạn vật chúng sinh có sự khác biệt. Trí Giả, kẻ ngốc, người thường cũng bởi vậy mà được sinh ra."
Theo giọng nói Chu Tự cất lên, những người phía sau đều im lặng.
Chu Ngưng Nguyệt cùng Thu Thiển còn nghiêm túc lắng nghe, không biết vì sao, khi các nàng đọc lại không như Chu Tự đây.
Cứ như trong lời nói của hắn mang theo một loại năng lực kỳ lạ nào đó.
Lúc này, giọng nói của Chu Tự vẫn tiếp tục truyền đến. "Tuy rằng vạn vật có linh trí nhưng cơ thể lại suy nhược, không chịu nổi một đòn, chỉ có thể sống tạm bợ trong núi trong hang. Ngày ấy sấm chớp nổi lên, trên đại địa ngưng tụ thành vết, người tò mò khắc vệt sét lên thân, từ đó có được lôi đình chi lực. Thống nhất lôi đình đánh chết mãnh thú, có kẻ đói khói gặm nuốt máu thịt của hung thú, từ đó có được uy năng của hung thú. Tất cả người sáng tạo đã viết nên một văn tự "lôi", từ đó bắt đầu nắm giữ lôi đình. Đồ đằng, vu dược, văn tự, được sinh ra đúng thời Rầm!
Chu Ngưng Nguyệt cùng Thu Thiển trong lòng cả kinh.
Trên không trung vẫn chưa xuất hiện sấm sét nhưng sau khi các nàng nghe thấy nhưng lời này, trong đầu tự hiện lên tiếng sấm chớp.
Lúc này, Chu Tự trong mắt các nàng biến hoá.
Như muôn dân ở khắp đất trời thiên hạ đều đang nghe hắn nói.
Không chỉ có Thu Thiển và Chu Ngưng Nguyệt, đám người Tiểu Thái đứng sau các nàng cũng hoảng sợ nhìn Chu Tự.
Như người trước mắt chính là thể tồn tại vĩ đại nhất.
1128 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận